Chuyện
Phiếm đọc trong tuần 21 Thường niên năm B 26-8-2018
“Quen
nhau từ năm tháng rồi”
Ngàn phương xa vời
Anh đến nơi này
để rồi quen nhau mãi mãi.”
(Lê Dinh – Ngày ấy quen nhau)
(1Th 4: 16-17)
Quen nhau, đã từ lâu mà sao lại bảo “anh đến nơi này để rồi quen nhau mãi mãi”?
Quen nhau mãi mãi, cũng không thể như đấng bậc vị vọng nọ, nại cớ quen nhau đã từ lâu bèn làm chuyện xằng bậy như bản tường trình từ nhà Đạo, viết như sau:
“Mới đây Đức Tổng Giám Mục Wilson được
coi là chức sắc cao cấp nhất trong Giáo Hội Công Giáo bị kết tội che dấu lạm dụng
tình dục trẻ em. Qua một thông báo. Hội Đồng Giám Mục Úc cho biết: “Việc ngài
quyết định từ chức đã đến sau khi tính chuyện tương lai tiếp theo sau việc ngài
bị kết tội không báo cáo những trường hợp lạm dụng tình dục trẻ em xảy ra trong
thập niên 1970”.
Thông báo cho biết tiếp:
“Trong khi thủ tục tư pháp tiếp tục, viêc từ chức của ĐTGM Wilson được coi là một
chương mới trong câu chuyện đau lòng của những ai bị (cựu linh mục) Jim
Fletcher xâm phạm tình dục mà cuộc sống đã bị hoàn toàn thay đổi. Quyết định
này có thể mang lại đôi chút an ủi cho họ mặc dầu tất cả những đau khổ mà
họ đã phải gánh chịu”.
Thông báo còn cho biết
thêm là “quyết định của ĐTGM Wilson có nghĩa là ngài không còn là TGM Adelaide
nữa bởi vì có kéo dài thì cũng chỉ gây thêm đau khổ và phiền muộn cho nhiều người,
đặc biệt là các nạn nhân còn sống và cũng cho tổng giáo phận Adelaide. Hồi
tháng 5, Đức Tổng Giám Mục Wilson đã bị kết tội bao che lạm dụng tình dục và bị
kết án 12 tháng quản thúc.
Trong khi đó, qua một
thông cáo báo chí của Tổng Gíáo Phận Adelaide, ĐTGM Wilson cho biết hy vọng và
cầu nguyện rằng quyết định của ngài sẽ là một chất xúc tác hàn gắn đau khổ và
phiền muộn. Ngài cho biết:
“Vào ngày 20 tháng 7,
tôi đã đệ trình đơn xin từ chức Tổng Giám Mục Adelaide lên ĐTC. Mặc dầu việc từ
chức không được yêu cầu, thế nhưng tôi đã quyết định bởi vì càng ngày tôi càng
quan tâm đến mức độ tổn hại mà việc tôi bị kết tội mới đây gây ra cho cộng
đoàn. Tôi từng có ý gia hạn quyết định này cho đến khi thủ tục khiếu nại hoàn tất.
Thế nhưng, có quá nhiều
đau khổ và phiện muộn nếu tôi tiếp tục duy trì vai trò Tổng Giám Mục Adelaide,
đặc biệt đối với các nạn nhân của (cựu linh mục) Fletcher. (Vũ Nhuận chuyển ngữ từ abcnet.au)
Quen nhau trong đời, quen
cả những vấn đề được kể trong đời đi Đạo, nghe rất quen. Nghe quen quen, cón có
truyện kể về các thiên thần hộ thủ, được
giáo dân nọ đặt câu hỏi gửi đấng bậc nhà Đạo những
câu tương tự như sau:
“Thưa
cha,
Vẫn biết,
Giáo hội từng dạy ta rất nhiều điều về các “thiên thần hộ thủ”. Thế nhưng, loài
người chúng ta có thấy các vị ấy bao giờ đâu. Nếu vậy, lấy đâu là bằng chứng để
ta tin là: các thiên thần ấy có thực. Xin cha giải thích cho con biết, kẻo không
còn tin vào những gì được dạy dỗ từ lúc nhỏ.” (Câu hỏi
của một bổn đạo người Úc không ghi tên)
Ấy chết! Không ghi tên/tuổi hoặc gốc gác lai lịch,
thì có ma nào biết được người ấy là người Úc, cơ chứ? Chẳng lẽ người Úc mình lại
hay hỏi những câu vẩn vơ/lờ mờ như thế sao? Thôi thì, có hỏi sao thì cứ hỏi, rồi
ra đấng bậc nhà mình vẫn vui lòng giải thích, để chính mình được vui, như sau:
“Tôi e
rằng phần lớn các giáo-hữu đều tin vào chuyện thiên-thần hộ-thủ từng giúp họ một
số việc trong đời thật cũng khó thuyết phục được ai; chí ít là việc này lại dính
đến chuyện các thiên thần vì đã đến cứu họ, nên không để cho tai nạn xảy đến hoặc
trường hợp tìm ra đồ dùng đã mất hoặc nhớ lại vào phút chót những gì mình từng
quên bẵng, và nhiều thứ khác.
Lại có
nhiều vị từng kinh-nghiệm về các sự việc khá ấn tượng. Như vừa rồi, có người đến
kể cho tôi nghe câu chuyện một cụ bà nọ bị liệt đã té khỏi giường khi cụ ông ra
khỏi nhà. Cụ không thể leo lên giường nằm trở lại được, bèn ngủ ngay trên sàn.
Nhưng gặp lúc cụ ông đi làm về thấy vợ mình vẫn nằm yên trên giường ngủ. Cụ bà là
người sùng kính hết sức mình vào các thiên thần hộ thủ gìn giữ cụ.
Nhiều
lúc, các thiên-thần cũng đã hiện ra với ai đó qua hình-thù người phàm. Đó là
trường-hợp được tổng lãnh thiên thần Raphael kể lại trong Cựu Ước. Sách này cho
biết thần-sứ Raphael đã hiện ra với người trẻ mang tên Tôbia và cùng với người
này lập hành-trình rất dài và rồi kết thúc bằng sự kiện tốt đẹp. Cuối cùng thì,
thần sứ Raphael mới bộc-lộ lai-lịch đích-thực của mình mà bảo rằng: ngài là
thiên-thần hộ -thủ. (X. Sách Tôbia 5: 4-5; 12: 15)
Nhiều vị
thánh cũng tuyên bố là: các ngài có kinh-nghiệm được các thiên-thần hộ-thủ gìn
giữ suốt nhiều tháng ngày trong đời mình. Trong số các vị này, phải kể đến
thánh Josemaria Escriva, người Tây Ban Nha. Thánh nhân đã kể câu chuyện từng xảy
đến với ngài như sau:
Năm ấy 1931,
trong đợt sóng chống giáo sĩ ở nước này, trong lúc thánh-nhân đang đi bộ trên
đường phố ở thủ đô Madrid thì có ba người trẻ tuổi sáp lại gần phía ông. Tức tốc,
một trong ba gã ấy chạy ùa về phía thánh-nhân vội vàng kêu lớn tiếng:
-Để tao
bắt lấy nó.
Lập tức,
một đứa khác ngăn cản:
-Không
được thế. Ngươi đừng có đánh ông ta.
Ngay sau
đó, người trẻ ấy bèn gọi thánh Josemaria bằng những lời trêu chọc như sau:
-Này,
chú lừa con rất bé nhỏ.
Đó là
hình-tượng mà thánh-nhân nói về mình. Nhưng, những điều như thế, duy chỉ có mỗi
ngài hoặc cha giải tội của ngài được biết mà thôi. Nên ngài biết chắc là kẻ dữ
đã tìm cách đánh ngài và thiên-thần hộ-thủ đang đến cứu ngài.
Ít năm
gần đây, tôi có nghe kể lại câu truyện cô bé nọ có tham-dự buổi tình-nguyện do
nhóm Opus Dei tổ-chức tại vùng Manchester City, thuộc nước Anh. Đêm tĩnh-nguyện
hôm ấy, có chủ-đề về lòng sùng kính các thiên-thần hộ-thủ. Cô bé sau đó đã nói
rằng: hiện giờ chẳng có ai còn tin vào các thiên-thần hộ-thủ mình nữa.
Trên đường
về nhà, cô bé phải lội bộ ngang qua một vùng tăm tối có cây phủ trùm, bỗng có một
thanh-niên người sạch sẽ sáng láng xuất hiện dưới ánh đèn lù mù, trước mặt cô.
Đang suy tinh không biết có nên nhắm mắt rồi lầm lũi đi về phía trước hoặc rẽ
sang đường khác cố tránh né. Khi đến gần, cô thấy người trẻ tuổi kia nhìn vào mặt
cô; đổi lại, cô cũng nhìn vào mặt anh ta. May mắn thay, người trẻ ấy lại không
sáp đến gần cô làm gì hết.
Những
ngày sau, cô mở báo ra đọc thấy có tin về một người con gái bị giết chết ở khu
công viên vào cùng lúc đêm hôm ấy, và thủ-phạm đã bị bắt giữ. Cô đến đồn cảnh-sát
hỏi thăm thì được tường-trình về những gì cô trải-nghiệm cùng buổi tối. Cô lân
la và được phép hỏi chuyện thủ-phạm vụ giết người, thì được biết: thủ phạm lại
chính là người trai trẻ từng đi ngang trước mặt. Đợi đến lúc hỏi rằng: tại sao
lúc ấy hắn lại không tấn công cô thay vị một phụ nữ khác, thì anh ta bảo: “Lúc ấy
có hai người con trai mạnh khỏe đã hộ-tống cô, nên hắn ta không làm hại cô được…
Một ví-dụ
khác, được các đài phát thanh thời ấy nói nhiều về đám thủy quân lục chiến
quan-tâm nhiều trong thời chiến ở Triều Tiên. Rõ ràng, câu chuyện thật được anh
lính chiến tên gọi là Micae từng kể lại, là: anh được cha mẹ dạy mỗi ngày cứ
sáng sáng phải đọc kinh xin cùng thánh Micae Tổng lãnh Thiên Thần gìn giữ anh bằng
những câu kinh như:
“Lạy Tổng lãnh Thiên thần Micae,
xin thánh-nhân giữ gìn hộ thủ con vào mọi lúc.”
Anh vẫn
nguyện kinh như thế mỗi ngày, chẳng hề quên. Một hôm, trong buổi tuần-tra/do thám
vào mùa đông lạnh giá ở Hàn Quốc, bất chợt anh thấy mình đang ở cạnh một người
lính chiến thuộc loại to lớn, rất vĩ đại chưa từng gặp, nhưng đã nói với anh rằng:
Anh ta tên Micae và anh còn nói thêm: “có lẽ chúng ta sẽ gặp rắc rối, chợt đến
trước mắt…
Thế rồi,
trời bắt đầu có tuyết càng ngày càng nặng hạt. Nhưng, người lính nọ lại quả quyết:
chẳng mấy chốc, mọi nguy hiểm rồi cũng chấm dứt. Và, quả như lời anh nói, cơn
tuyết đổ đã ngừng hẳn. Sau đó, hai người lại xa cách không còn dịp làm việc
chung với nhau nữa, tuy thời-điểm tuần-tra vẫn tiếp-tục diễn-tiến.
Ít lâu
sau, lại có sự kiện nhóm của hai anh đi tuần-tra bèn gặp phải 7 người lính chiến
thuộc đám địch thù xuất hiện tay lăm lăm mấy cây súng máy chĩa vào người cả hai
anh. Bỗng anh bạn bèn hét lớn tiếng mấy câu:
“Ngồi sụp xuống, Micae!
Sụp xuống mau đí!”
Và, cả
hai đều nằm rạp xuống đất, tức thì có lằn đạn bay vụt trên đầu cả hai người. Anh
thấy một Micae lực lưỡng vẫn đứng yên không động đậy, dù chẳng có ai ở đó tong
quãng không hôm ấy. Micae lực lưỡng bèn nhảy chồm kéo anh nằm rạp xuống, nhưng
chính anh ta lại bị đạn ghim vào trước ngực. Anh vẫn thấy Micae lực lưỡng yên
hàn đứng sừng sững, chung quanh có lằn ánh sánh bao bọc tay anh cầm lưỡi kiếm
sáng quắc, rồi biến mất.
Thế rồi,
anh lấy lại bình tĩnh trở về với thực-tại khi đám tuần-tra đến gần về phía anh
đang nằm. Anh bèn hỏi đồng bạn là Micae người bạn lực-lưỡng khỏe mạnh kia đang ở
đâu? Thì các bạn đều trả lời:
“Bọn tôi đâu thấy có Micae nào lại gần anh đâu!
Vả lại, trong tiểu đội của mình, duy nhất chỏi có anh tên là Micae mà
thôi.”
Rồi họ
hỏi làm thế nào mà có thể bắn hạ được địch quân đông hơn anh thế? Anh bèn nói:
bọn tôi có làm được tích sự gì đâu. Quả thật, cây súng máy của anh không hề nhả
mất viên đạn nào hết. Nhưng bảy tay quân thù kia đều chết dưới lằn gươm sắc
bén, chứ không phải sung đạn.
Tựu
trung, câu truyện muốn minh-chứng rằng: Thiên-thần hộ-thủ quả có thật.” (X. Lm John Flader, Are
guardian angels real? The Catholic Weekly 04/01/2015, tr. 22)
Có những truyện kể trong đời,
tưởng chừng nghe rất quen, có khi quen đến độ “nằm lòng” lại vẫn là những
câu truyện được kể như sau:
“Sau tuổi
50, tôi hiểu ra rằng, cuộc đời muốn hạnh phúc chính là làm được 6 chữ này
Thế là
sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng, thế giới thật rộng lớn, mà bản thân mình lại
rất bé nhỏ, có những sự tình không cần phải xem nó nặng đến như vậy. Bản thân
chúng ta vốn đã rất khổ, rất mệt, không cần cứ mãi chỉ trích lẫn nhau…
Con người
ta, cả một đời đều đang bận rộn, mệt mỏi, bôn ba. Dù cho vất vả bao nhiêu, sau
cùng vẫn có rất nhiều việc không thể hoàn thành được. Con người ta, cả một đời
đều đang tằn tiện, tích cóp, dành dụm; sau cùng dù cho dè sẻn bao nhiêu, tiền bạc
vẫn không bao giờ thấy đủ. Con người ta, cả một đời đều đang chịu đựng, nhường nhịn,
sợ hãi; nhưng dù cho cẩn thận thế nào, ta vẫn đắc tội với không ít người.
Một đời chúng ta đều đang đọc, đang viết, đang cảm
ngộ; nhưng dù có thông minh bao nhiêu, vẫn phải đối diện với không ít lần thua
thiệt. Con người, cả một đời đều đang tỉnh táo, dù cho bình tĩnh bao nhiêu, cơ
trí bao nhiêu; sau cùng vẫn không tránh khỏi những điều tiếc nuối.
Thế là
sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng, thế giới thật rộng lớn, mà bản thân mình lại
rất bé nhỏ, có những sự tình không cần phải xem nó nặng đến như vậy. Bản thân
chúng ta vốn đã rất khổ, rất mệt, không cần cứ mãi chỉ trích bản thân. Đời người
vốn không phải mọi chuyện đều luôn như ý, cớ chi phải cưỡng ép bản thân. Đã cố
gắng hết mình rồi, dù cho kết quả thế nào cũng đều được cả. Chuyện nơi thế
gian, không ai nắm chắc được vĩnh hằng.
Đời người
vốn không phải mọi chuyện đều luôn như ý, cớ chi phải cưỡng ép bản thân.
Thế là
sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: Đời người thật quá ngắn ngủi, không cần thiết
phải tính toán quá chi li. Những việc không hiểu được, thế thì không cần phải
hiểu; có những người không phỏng đoán được, thì không cần phải phỏng đoán; có
những lý lẽ nghĩ không thông, thì không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa. Những việc
không vui trước đây, hãy đem nó cất giữ ở một góc xó không có ai.
Vậy nên,
tự nhắc nhở bản thân mình: Tôi có thể không được hoàn mỹ, nhưng nhất định phải
chân thực, tôi có thể không giàu có, nhưng nhất định phải vui vẻ!
Thế là
sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: cuộc sống, sẽ không vì những lời oán trách của
bạn mà thay đổi; đời người, sẽ không bởi bạn phiền muộn mà đổi khác. Dù bạn oán
trách hay không, cuộc sống vẫn sẽ y như vậy; dù bạn có buồn hay không, đời người
cũng sẽ y như thế. Oán trách nhiều, buồn phiền vẫn là bản thân; thương cảm nhiều,
khổ não vẫn là chính mình.
Bạn khóc,
cuộc đời sẽ không bởi vậy mà chảy nước mắt vì bạn; bạn khổ, cuộc đời sẽ không bởi
vậy mà thêm phiền não.
Là con
người, đâu có chuyện vạn sự đều luôn như ý, mọi việc đều luôn thuận tâm.
Trong
công việc, đâu có chuyện vạn sự đều viên mãn, mọi việc đều không chút tiếc nuối.
Nếu đã
như vậy, sao ta lại không mỉm cười? Nếu đã như vậy, hà tất phải phiền muộn lo
âu?
Người sống
ở đời, vui vẻ là một đời, sầu khổ cũng là một đời, vậy sao ta không vui sống
cho đến cuối cuộc đời này?
Thế là
sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng: Đừng làm khó bản thân, một người, long đong
khổ sở sống ở thế gian này, đừng bởi những người mình không thích mà đánh mất
niềm vui, đừng bởi những người chỉ vụt thoáng qua trong sinh mệnh đó mà lưu luyến
không thôi, cũng không cần phiền não với từng áng mây thoảng qua.
Hãy sống
vì bản thân, dù cuộc sống cho ta điều gì, đều thản nhiên vui vẻ đón nhận, đây mới
là thái độ sống tốt nhất!
Đừng
làm khó bản thân, cũng đừng bắt chước người khác, hãy là chính bản thân mình,
đi tốt con đường mà mình đã chọn, làm tốt những việc trong phận của mình, sống
cuộc sống mà mình mong muốn.
Người sống
ở đời, vui vẻ là một đời, sầu khổ cũng là một đời, vậy sao ta không vui sống
cho đến cuối cuộc đời này?
Thế là
sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: Với những gì bản thân không với tới được,
không cần phải mong muốn thái quá, hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Lòng
mệt mỏi rồi, hãy nghe vài bản nhạc hay; trong lòng có chuyện sầu não, hãy thổ lộ
với người bạn yêu thương. Mệt mỏi rồi, hãy pha cho mình một ấm trà, tìm một nơi
yên tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những
lúc buồn phiền, tìm kiếm niềm vui, đừng đánh mất hạnh phúc. Những lúc bận rộn,
hãy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đừng đánh mất sức khỏe. Những lúc mệt mỏi,
hãy ngừng tay lại, chớ để đánh mất niềm vui.
Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu được: Đừng làm
khổ bản thân, đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, bôn ba cũng được, lăn lộn
cũng được, đều chỉ là nháy mắt. Không chỉ trích, không oán trách, cho bản thân
một phần lạc quan, một phần bình hòa. Không cưỡng cầu, không mong mỏi thái quá,
cho bản thân một phần tâm trạng thản nhiên, một phần tâm thái điềm tĩnh. Không
so đo, không tính toán, giữ lại một phần tình cảm chân thành nhất trong tâm.
Không
hâm mộ vầng hào quang của người khác, không chê trách thói đời nóng lạnh, cất
những bước chân tự tin, kiên định với sự lựa chọn của riêng mình. Lấy tâm thái
lạc quan mà sống tuổi già tốt đẹp nhất của mình!
Cuối cùng, sau tuổi 50, chúng ta hãy ghi nhớ rằng
cách sống tốt nhất chính là 6 chữ: Nghĩ thông, nhìn thoáng và buông bỏ!
Truyện kể về đời người sau
tuổi 50, vẫn là những chuyện nghe khá quen, thế nhưng người nghe ít khi chịu
cho đó là sự thật. Bởi thế nên, có nhiều chuyện trong đời, cứ tưởng là sự thật
được mọi người chấp-nhận, nhưng sự thật lại rất khác.
Thế đó, là đôi giòng chảy kể lể ở “Chuyện Phiếm Đạo Đời”
rất quen quen, nay đưa ra để bà con ta, lấy làm đầu để để suy-tư. Suy tư đâu đấy
rồi, nay xin mời bà con mình lại hát thêm vài ba đoạn ở trên để kết-thúc rồi
còn đi vào thực-tế cuộc mà sống thự và sống với bà con, anh em như sau:
“Quen
nhau từ năm tháng rồi
Ngàn
phương xa vời
Anh đến
nơi này
để rồi
quen nhau mãi mãi...”
Và, thêm câu điệp khúc cứ hát mãi rằng:
“Quen
nhau qua đáy mắt
Duyên
tình người em gái
Ngày nào
vừa quen nhau
Nay đã mến
thương nhau
Giờ này
người em tôi
Hoa thắm
lên môi hồng
Bên câu
chuyện nồng ước mộng chung.”
(Lê Dinh – bđd)
Thế đó, là vài ba đề-nghị
nhỏ làm kết-luận cho
chuyện phiếm đạo đời cộng
với lời đấng thánh hiền, từng bảo ban, nhắn nhủ rằng:
“Vì khi hiệu lệnh ban ra,
khi tiếng tổng lãnh thiên thần
và tiếng kèn của Thiên Chúa vang lên,
thì chính Chúa sẽ từ trời ngự xuống,
và những người đã chết trong Đức Kitô
sẽ sống lại trước tiên;
rồi đến chúng ta, là những người đang
sống,
những người còn lại,
chúng ta sẽ được đem đi trên đám mây
cùng với họ,
để nghênh đón Chúa trên không trung.
Như thế, chúng ta sẽ được ở cùng Chúa
mãi mãi.”
(1Th
4: 16-17)
Nói
cho cùng, đã có Tổng Lãnh Thiên Thần hộ-thủ rồi, thì ai trong chúng ta còn
lý-do nào nữa, mà lo-ngại? Thế đó, vẫn là lời nhắn gửi đến bạn bè, người thân,
hôm nay và mai ngày ở huyện nhà.
Trần Ngọc
Mười Hai
Và những
câu chuyện phiếm
Nghe quen
quen
Nên cũng
thấy khó
Mà nghĩ
tiếp
Cho mình
và cho người
ở trong đời.
No comments:
Post a Comment