Chuyện
Phiếm đọc sau Chúa Nhật thứ 12 Thường Niên năm B 21/6/2015
“Em ra
đi mùa thu!
mùa thu
không trở lại”,
“em ra đi mùa thu sương mờ giăng âm u
em ra đi mùa thu mùa
thu không còn nữa
đếm lá úa mùa thu đo sầu ngập tim tôi.”
(Phạm
Trọng Cầu – Mùa Thu Không Trở Lại)
(Rm 12: 9-13)
Có trở lại hay không,
thì thu mùa vẫn luôn là Mùa Thu, mùa của những úa vàng màu lá rất tình-tự.
Tình-tự của thu mùa/mùa Thu lại dễ thấy, dễ bắt gặp ở câu ca tiếp theo đó, hát
thế này:
“Ngày em đi, nghe
chơi vơi não nề
qua vườn Luxembourg sương rơi che phố mờ
buồn này ai có mua?
Từ chia ly, nghe rơi bao lá vàng,
ngập giòng nước sông Seine,
mưa rơi trên phím đàn chừng nào cho tôi quên.”
(Phạm Trọng Cầu – bđd)
Ấy chết! sao lại “nghe chơi vơi não-nề”, rồi lại thấy
những là “sương rơi che phố mờ”,
“chia-ly”, “nghe rơi bao lá vàng”, “ngập giòng nước song Seine.” Ôi thôi!
Là, thi-ca ngập tràn giòng chảy rất êm đềm để tôi, để bạn, để chúng ta không
còn quên lãng những ngày “mùa Thu không trở lại”, được nữa rồi.
Thế đó, là những cảm-xúc,
cảm-quan và cảm-nhận ở đời người, nơi thi-ca giòng chảy rất đời thường. Và dưới
đây, lại là những xúc-cảm, xúc-động cùng chất xúc-tác ở giòng đời người đi Đạo,
nay đã thấy. Thấy, như người viết trên truyền-thông/báo-chí, rất như sau:
“Rất ư là thường tình,
chuyện bảo rằng: tôi hay có cái cảm-giác cần chuyển-tải khắp chốn/miền lời xin
lỗi gửi đến với mọi người, cả khi lý-lẽ tôi đưa ra vẫn rất thừa, tuy đúng đắn. Đôi
lúc, tôi cũng tỏ ra cứng-rắn với chính mình sau nhiều khoảnh-khắc thấy mình quá
nhạy-cảm. Nên, tôi thích để lại một số ấn-tượng để mọi người thấy tôi là người có
lý-trí chứ không chỉ mỗi xúc cảm tràn đầy mà thôi… Tuy thế, tôi vẫn thấy
cảm-xúc vẫn là điều tốt đẹp cho mọi người. Nay, xin có đôi phút để ‘sáng-tỏ’
vấn-đề.
Trước nhất, chả khi
nào tôi coi cảm-xúc là những gì bết bát, dù lý-lẽ hay lý-sự bao giờ cũng
chễm-chệ ở trên. Thứ đến, đây không là cảm-tưởng của giới phụ-nữ khi nghĩ rằng
nam-giới vẫn hay làm bọn tôi cảm thấy xấu-xa tệ-bạc đầy xúc-động và vì thế mới
thấy rằng “đàn ông thường ở trên cơ bọn nữ tớ phận hèn này!” Điều đó không có
nghĩa vơ đũa cả nắm bảo rằng: vốn dĩ là nữ-giới nên chúng tôi có làm thế nào đi
nữa cũng vẫn bị mang tiếng là tạo vật lằng-nhằng đầy cảm-xúc. Nhưng, dù sao bọn
tôi cũng nhận ra rằng: khi ta kiểm-soát được mọi cảm-xúc không để chúng
khống-chế trên ta, thì khi đó ta sẽ hoàn toàn mạnh-khoẻ, bình thường dễ tạo
cuộc sống cho chính mình. Và, đó cũng là thành-phần cấu-tạo nữ-tính theo
sinh-lý với tất cả mọi chi-tiết về sinh-lý làm mục-tiêu….
Nói tóm lại, xúc-cảm dù
mang tính nhiều xúc-động đi nữa, vẫn là dấu-hiệu của sự mạnh-khoẻ chứ không
phải đau/yếu bao giờ hết…” (x. Tamara Rajakariar, Women and their feelings, MercatorNet 4/3/2015)
Vâng. Thế đó, là một
quan-niệm ở đời. Với mọi người trong đời. Một đời người lại vẫn có những câu ca
được người nghệ-sĩ diễn-tả bằng giòng chảy thi-tứ rất tiếp-tục, rằng:
“Hôm em ra đi mùa thu
mùa thu không trở lại
lá úa khóc người đi
sương mờ dâng lên mi
em ra đi mùa thu
mùa lá rơi ngập ngừng
đếm lá úa sầu lên
bao giờ cho tôi quên.”
(Phạm Trọng Cầu – bđd)
Cả thi-nhân lẫn
nhạc-sĩ, có thể “không bao giờ quên” được những cảm xúc lê thê, sầu buồn nhất
là vào lúc thấy rõ rằng: “Hôm em ra đi
mùa thu”, thì đó là lúc tôi và anh đều sẽ “đếm lá úa sầu lên”, để rồi “bao
giờ cho tôi quên.”
Ở nhà Đạo, đôi lúc
cũng thấy rằàng: người đi Đạo và giữ Đạo đôi lúc cũng hay quên rất nhiều
chuyện, như chuyện chính-yếu trong đời, được Đức Giáo Tông nhắc nhở ở lời nhắn
nhủ vào hôm ấy, như sau:
“Gặp gỡ người cao
niên, ốm yếu, bệnh-tật, Đức Giáo Tông có nhắc nhở rằng: người đau/yếu vẫn cứ
theo chân Đức Giêsu Kitô khi Ngài vác thập-giá nặng, không như giới chức và
giáo-dân ở một số cộng-đoàn giáo-xứ thường hay quên lãng, chẳng ai biết đến.
Hướng về những người
trẻ có mặt hôm ấy, Đức Giáo Tông Phanxicô có nói rằng: tất cả chúng ta là
tội-nhân vẫn được gọi mời “hãy vùng đứng lên với ân-huệ Chúa ban cho” cả sau
khi ta gục ngã trong lỗi phạm. Và, điều quan-trọng là: Niềm vui, không thể mua bán ngoài phố chợ, nhưng là
quà tặng từ Chúa Thánh Thần mình nhận được khi nguyện-cầu trong thinh-lặng….” (x.
Bản tin trên The Catholic Weekley ngày 10/5/2015, tr. 7 có đầu đề là: Joy is a Gift of the Holy Spirit: Pope)
Thế đó, còn là
cảm-xúc, cảm-tính lẫn cảm-tình cần có đối với mọi người, già/trẻ, lớn/bé,
gái/trai cả ở trong Đạo lẫn ngoài đời. Một đời người, vẫn có đủ hỷ nộ ái ố, rất
thất tình. Nhưng, cảm gì thì cảm, vẫn là những cảm-thông ta có với dân-gian mọi
thời.
Với con dân trong Đạo, có thứ cảm-nhận mà
người thường ở huyện hay lẫn lộn, chí ít khi đọc truyện kể hoặc suy-tư/nhận-định
về các sự-kiện Đức Giêsu từng diễn-lộ với mọi người. Một cảm-nhận thường sai
sót nhiều nhất, là khi người đọc trình-thuật, lại hiểu theo ý rất khác hẳn. Đó
là điều, được đấng bậc thày dạy ở đại-học De Paul bên Mỹ, lại đã phân-định, như
sau:
“Nên nhớ rằng: những
điều ta định ra được ở một số trình-thuật Tin Mừng, thường có sự khác-biệt khi
nhận-định về lòng tin. Những điều như thế lại thấy áp-dụng ở đây, ngang qua
xác-định về sự khác-biệt giữa tính huyền-diệu và phép lạ hoặc sự lạ. Tính
huyền-diệu/tuyệt vời, là điều gì đó tôi hoặc chúng ta không có giải-thích
thoả-đáng nào, vào lúc ấy.
Trên
thế-gian, vẫn có muôn vàn huyền-diệu/tuyệt-vời xảy ra ở quanh ta, khiến ta dễ
dàng chấp-nhận mà không thắc-mắc gì hết.
Tôi
không tin, là ta sống trong vũ-trụ khép kín trong đó ta hiểu hết mọi sự/mọi việc
cách trọn-vẹn. Cả khi ta hiểu hoặc biết thế-giới, cách trọn-hảo thế nào đi nữa,
đó vẫn là hiểu hoặc biết của riêng ta mà thôi. Bởi thế nên, tôi kỳ vọng
sẽ tìm ra được muôn vàn sự việc mà tôi không hiểu rõ hoặc giải-thích được. Nhiều
chương-trình truyền-hình vẫn thích gọi đó là bí-nhiệm hoặc bí-ẩn. Và, những gì
tôi gọi là huyền-diệu/tuyệt-vời hoặc khúc-mắc/rắc rối, có những hiện-hữu trên đời
theo cách khách-quan, chính là sự huyền-diệu, tức sự-việc đưa ta cảm-kích đến độ
ưa-thích, là bởi vì ta không có giải-thích nào thoả-đáng về nó hết.
Khi
mọi người tuyên-bố gọi sự huyền-diệu là sự lạ hay ‘phép lạ’, là họ đã có động-thái
xuất tự lòng tin của họ mà ra. Và, họ tuyên-bố điều đó là cho chính họ, mà
thôi. Thiên-Chúa vẫn hành-động cách trực-tiếp, ngay tức khắc trong hoàn-cảnh
này, Ngài vẫn can-thiệp chuyện bình-thường ở ngoài đời cách đều-đặn, hoặc theo
tiến-trình tự-nhiên để tạo sự huyền-diệu/lạ lùng ấy. Thế thì, bằng vào định-nghĩa
về động-thái của lòng tin, tức động-tác diễn-giải cách cơ-bản vượt mọi bằng-chứng
hoặc chẳng có chứng-cớ gì hết, cũng vậy.
Thành
ra, không thể có cái-gọi-là ‘sự lạ’ hay ‘phép lạ’ một cách khách-quan được, trừ
phi ta sống trong một thứ vũ-trụ tuyệt-đối khép kín, mà tất cả mọi tiến-trình
và luật-lệ ta đều nắm vững. Khi ấy, mọi chuyện ta không thể giải-thích nổi sẽ
là ‘phép lạ’ hoặc ‘sự lạ’, tức thứ xâm nhập của thế-lực siêu-nhiêu đi vào hệ-thống
khép kín của thế-giới tự-nhiên. (xem
John Dominic Crossan, Who is Jesus, Westminster
John Knox Press 1996 p. 74-77)
Hiểu thế rồi, nay ta hãy mạnh-dạn đi
vào vườn trình-thuật Tân Ước, để rồi sẽ bắt gặp giòng tư-tưởng chính-đáng những
dặn rằng:
“Anh em hãy gớm ghét điều
dữ,
tha thiết với điều lành;
thương mến nhau với tình
huynh đệ,
coi người khác trọng hơn
mình;
nhiệt thành, không trễ nải;
lấy tinh thần sốt sắng
mà phục vụ Chúa.
Hãy vui mừng vì có niềm
hy vọng,
cứ kiên nhẫn lúc gặp
gian truân,
và chuyên cần cầu nguyện.
Hãy chia sẻ với những
người trong dân thánh
đang lâm cảnh thiếu thốn,
và ân cần tiếp đãi khách
đến nhà.”
(Rm
12: 9-13)
Suy thế rồi, nay ta hãy cùng nhau đi
vào vùng trời truyện kể để thư-giãn. Thư và giãn, bằng những lời lẽ rất “buông lỏng” để thể-hiện
như lời dặn dò của ai đó, trong đời rằng:
“– Có ai khen con đẹp, con
hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
– Có ai bảo con ngoan,
hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
– Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang, con hãy để bờ vai của
mình thấm những giọt nước mắt ấy.
– Với người đang oằn lưng
vì nỗi khổ, con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
– Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai
đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và
đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
– Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô
chiêu vung tiền qua cửa sổ.
– Lời chê bai con hãy giữ
riêng mình.
– Nụ cười cho người. Con
hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.
– Nỗi đau. Con hãy nén
vào trong.
– Nỗi buồn. Hãy biết chia
cho những người đồng cảm.
– Đừng khóc than, quỵ lụy, van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến. Có
bầu trời, gió lộng thênh thang.
– Con hãy đưa tay. Khi
thấy người vấp ngã.
– Cần lánh xa. Kẻ thích
quan quyền.
– Bạn. Là người biết đau
hơn nỗi đau mà con đang có.
– Thù. Là người quặn đau
với niềm vui mà con đang có.
– Chọn bạn sai. Cả đời
trả giá.
– Bạn hóa thù. Tai họa
một đời.
– Con hãy cho. Và quên
ngay.
– Đừng sợ bóng đêm. Đêm
cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
– Đừng vui quá. Sẽ đến
lúc buồn.
– Đừng quá buồn. Sẽ có
lúc vui.
– Tiến bước mà đánh mất
mình. Con ơi, dừng lại.
– Lùi bước để hiểu mình.
Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.
– Hãy ngước nhìn lên cao
để thấy mình còn thấp.
– Nhìn xuống thấp. Để
biết mình chưa cao.
– Con hãy nghĩ về tương
lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
– Hy vọng vào ngày mai.
Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
– May rủi là chuyện cuộc
đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
– Hãy nói thật ít. Để làm
được nhiều – những điều có nghĩa của trái tim.
– Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng
tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
– Những điều cha viết cho con – được lấy từ trái tim chân thật. Từ những
tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất
vưởng long đong.
– Cha viết cho con từ
chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.
– Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa lòng con. Để khi con cất bước
vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy. Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
– Đừng hơn thua làm gì
với cuộc đời, con ạ.
– Hãy để chị, để anh
giành lấy phần họ muốn.
– Con hãy chậm bước dù là
người đến muộn.
– Dù phần con chẳng ai
nhớ để dành!
– Hãy vui lên trước điều
nhân nghĩa.
– Hãy buồn với chuyện bất
nhân.
– Và hãy tin vào điều có
thật: “CON NGƯỜI SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG”.
Đúng thế. Sống trong đời, với mọi người, chỉ để yêu và để thương hết mọi
người. Dù, người ấy đã ra đi như người nghệ-sĩ từng hát nhiều vào hôm trước,
bằng những câu như:
“Ngày em đi, nghe chơi vơi não nề
qua vườn Luxembourg sương rơi che phố mờ
buồn này ai có mua?
Từ chia ly, nghe rơi bao lá vàng,
ngập giòng nước sông Seine,
mưa rơi trên phím đàn chừng nào cho tôi quên.
Hôm em ra đi mùa thu
mùa thu không trở lại
lá úa khóc người đi
sương mờ dâng lên mi
em ra đi mùa thu
mùa lá rơi ngập ngừng
đếm lá úa sầu lên
bao giờ cho tôi quên.”
(Phạm Trọng Cầu – bđd)
Vâng. Đúng là như vậy. Như vậy, tức: ngày hôm nay,
nếu em hoặc anh có “ra đi mùa thu” đi
nữa, thì tôi đây vẫn vui tươi chứ không sầu buồn, dù hay quên.
Trần Ngọc Mười Hai
Cũng
đã ra đi
Và còn
đi, đi mãi
Vào nhiều
mùa thu hơn nữa.