Chuyện
Phiếm đọc trong tuần 14 thường niên Năm B 05/7/2015
“Tôi sẽ hát to hơn súng nổ bên bờ ruộng già”
Lời tôi ca, lời tôi ca xin lúa đừng lo
Lời tôi thay cho tiếng đạn bay
Lời tôi xây cho vững tay cầy
Rồi đêm đêm xua ác mộng đầy
Lời ca êm ru giấc ngủ say.”
(Phạm Duy
– Tiếng Hát To)
Tôi sẽ hát cho vơi thống khổ vơi dòng lệ nhòa
Một miền quê, một miền quê tim héo và khô
Lời tôi ca khâu vá tình thương
Lời hôm qua chắp nối Con Ðường (1)
Lời hôm nay vương tiếng Mẹ buồn (2)
Lời mai đây cao ngút Trường Sơn (3).
Tôi sẽ hát to hơn những kẻ khơi ngọn lửa thù
Lời tôi ca, lời tôi ca như suối rừng thu
Lửa âm u ai đốt từ lâu
Miền quê tôi khan tiếng kêu gào
Lời tôi ca như nước nhiệm mầu
Thành mưa rơi cho dứt niềm đau
Lời tôi ca, lời tôi ca xua hãi hùng đi
Mùa xuân qua ai mất tuổi thơ
Lời tôi ca hôn má xuân già
Còn yêu nhau xin cứ mặn mà
Ðừng cho ai ăn cướp tình tạ
Tôi sẽ khóc to hơn đứa nhỏ đang ngồi vỉa hè
Trẻ bơ vơ, trẻ bơ vơ đi giữa vườn hoa
Hỏi thăm em, em có mẹ cha
Hỏi thăm em, em có ông bà
Hỏi thăm em, em có cửa nhà
Một ngày qua em mất cả bạ
Tôi sẽ khóc to hơn đứa nhỏ đang tìm nụ cười
Trẻ thơ ơi, trẻ thơ ơi, xin đến gần tôi
Cùng em côi tôi có bàn tay
Và đôi môi tôi hát ăn mày
Chia hạt cơm rơi hay bát gạo đầy
Cùng ngủ ven sông hay gối bụi câỵ
Tôi sẽ khóc cho em gái nhỏ theo mụ chủ nhà
Một chiều mưa, một chiều mưa đi trong ngõ bùn nhơ
Từ vườn quê ra chốn phồn hoa
Người em xua dĩ vãng đen nhoà
Rồi đêm đêm son phấn nhạt mờ
Mới nhận của tôi dâng mấy lời thơ
Tôi hát tiễn đưa dăm thiếu phụ quay về đường nhà
Lời tôi ca, lời tôi ca hun bếp lạnh tro
Lời như tơ như tóc tìm nhau
Giường thơm tho chăn gối tươi mầu
Mảnh gương to rơi vỡ ngày nào
Còn lại bao nhiêu vẫn soi rõ mặt nhaụ
Tôi
học được rằng:
Tự
hiểu mình là điều quan trọng nhất.
Tôi học được rằng:
Đừng
mất thì giờ phân định việc thị phi cho rành mạch đen trắng trong khi tất cả đều
chỉ là tương đối trong tục đế mà thôi. Cái đúng với người này có thể sai với
người khác, cái phải ở chỗ kia có thể trái ở nơi nọ, cái đang đúng lúc này
không hẳn sẽ đúng về sau v.v...*
Tôi
học được rằng:
Hãy
xét đoán chính mình mà đừng xét đoán kẻ khác dầu họ tốt xấu thế nào đi nữa ...
Tôi
học được rằng:
Đừng
là gì cả... Nếu là gì đó bạn sẽ đau khổ...Vì bạn sẽ khó mà sống với con người
thật, với giá trị thật của chính mình....
Tôi
học được rằng:
Ai
biết lắng nghe, học hỏi, chiêm nghiệm bài học của chính đời mình, dù khổ hay
vui, dù thành hay bại, người ấy đang thật sự thiền, hay đúng hơn là đang sống
giáp mặt với chân lý muôn đời*
Tôi
học được rằng:
Đừng
bám víu vào điều gì, vì bám víu là dính mắc, là trói buộc là đau khổ...Và là
không còn thong dong tự tại nữa*
Tôi
học được rằng:
Thương
và ghét, cả hai đều đau khổ bởi vì đều do tham ái gây ra. Muốn là khổ. Muốn mà
không được cũng khổ. Ngay cả khi có được cái mà bạn muốn, cũng là đau khổ nữa,
bởi vì khi được chúng, bạn lại lo sợ sẽ mất chúng.
Tôi
học được rằng:
Mỗi
một vết thương đều là một sự trưởng thành
Tôi
cũng học được rằng:
Mỹ
phẩm tốt nhất là nụ cười. Nữ trang quý nhất là sự khiêm tốṇ. Trang phục đẹp nhất
chính là sự tự tin!
Tôi
học được rằng:
Cái
gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim
Tôi
học được rằng:
Bí
quyết lớn nhất của thành công là thành thật.
Tôi
học được rằng:
Cuộc
sống muôn đời vẫn đẹp chỉ có cái ta ảo tưởng mới
biến
cuộc đời thành bể khổ mà thôi.
Tôi
học được rằng:
Cuộc
sống vận hành khi bạn chọn những gì bạn đang có. Thật ra, những gì bạn đang có
chính là những gì bạn đã chọn.
Tôi học được rằng:
Thế
giới là một sàn diễn. Ai cũng phấn đấu để có một vai. Đừng nản lòng khi gặp những
điều kiện bất lợi.
Tôi
cũng học được rằng:
Đừng
bận tâm về nhận xét của ai đó về mình
Tôi
học được rằng:
Tâm
là tên lừa đảo lớn nhất. Người khác có thể dối bạn nhất thời, tâm dối gạt bạn
suốt đời.
Tôi
cũng học được rằng:
Hạnh
phúc đích thực là ngay nơi thực tại đang là...
Tôi
học được rằng:
Nếu
suốt đời chỉ lo chờ mưa bão, thì sẽ không bao giờ thưởng thức được nắng ấm.
Tôi
cũng học được rằng:
Đừng
bao giờ so sánh cuộc đời mình với bất cứ ai, vì mỗi người là bài học nhân quả của
chính cuộc đời của họ
Tôi học được rằng:
Mỗi
khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần
cuối ta gặp họ.
Tôi
học được rằng:
Ngay
cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi
bạn bè cần đến.
Tôi cũng học được rằng:
Đã
là bạn thân, dù không làm gì cả..."lặng nhìn không nói năng" ta vẫn
có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.
Tôi
học được rằng:
Tình
bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực
cũng thế đấy.
Tôi
học được rằng:
Mỗi
khi ta rơi vào tâm trạng buồn, thương, giận, ghét...v...v...chỉ nhìn vào tâm
như nó đang là...Đừng đặt tên, phán xét gì cả...Chính là ta đang trải nghiệm
chân lý...
Tôi
học được rằng:
Hoàn
cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức
về điều đó.
Tôi
học được rằng:
Người
trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được
những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ
chức bao nhiêu lần sinh nhật.
Tôi
cũng học được rằng:
Chính
sự mất mát, dạy cho chúng ta giá trị của mọi thứ.
Tôi
cũng học được rằng:
Thế
giới như một tấm gương, bạn nhăn mặt với nó, nó nhăn lại với bạn, bạn mĩm cười
với nó, nó cũng mĩm cười với bạn...
Lời
giảng của Hòa Thượng Viên Minh (Như
Tuệ trình bày)
No comments:
Post a Comment