Monday, 30 April 2018

“Một vùng mây trắng bay đi tìm nhau,”


Chuyện Phiếm đọc trong tuần 5 Phục Sinh năm B 29-4-2018
“Một vùng mây trắng bay đi tìm nhau,”
Chẳng còn thấy đâu mắt em hoen sầu
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Giọt sương vẫn rơi rừng còn ngây dại mơ bóng hình ai.”
(Quốc Dũng – Em Đã Thấy Mùa Xuân Chưa?)
(1Corinthô 15: 48-49)
Em đã thấy mùa xuân chưa” ư? Một câu hỏi rất khó trả lời. Bởi, mùa xuân là thứ gì mà thấy với không thấy. Chưa thấy thì sao? Và, thấy rồi thì đã sao, cơ chứ! Thôi thì, trên đời này nhiều thứ, ai cũng có mắt nhưng không thấy. Hỏi rằng, đó là thứ gì, thì xin để mỗi người và mọi người cứ tự tiện trả lờ/trả vốn cho rộng đưiờng dư luận.

Ở đây, hôm nay, bần đạo bầy tôi chỉ xin bạn và tôi, ta cứ nghe thêm câu tiếp, hạ hồi ta phân giải. Câu tiếp, như thế này::

“Trời mưa giăng lối áo em lệ rơi
Nhạt nhòa nét môi đã say quên lời
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Ngày xuân vẫn trôi tình mình vẫn hoài thương nhớ đầy vơi
Chiều xưa ngồi bên em anh nghe như đã xót xa trong tay mình
Một giây hồn lênh đênh môi em thơm ngát đón đưa cơn say tình
Em biết không em anh như bóng mây tìm nơi đỗ bến
Đâu bến xa vời mà tình vẫn rơi mây hoài vẫn trôi

Trời dào dạt sóng gió reo mùa đông
Chìm trong giá băng bóng xuân mịt mùng
Vì mình xa nhau nên xuân vẫn mãi xa vời chốn nao
Còn thương nhớ nhau còn nặng u sầu muôn kiếp về sau.”
(Quốc Dũng – bđd)

Hỏi/đáp thì như thế, chứ ai lại gạn hỏi nhau những điều khó nói và khó thưa, để rồi sẽ không còn sức ta bàn tiếp. Vậy thì, cứ xin bạn và tôi, ta giữ sức để bàn tiếp rất nhiều điều. Nhưng, trước bàn tiếp nhiều điều, hãy cứ mời nhau đọc đôi ba giòng chảy có nụ cười hồn nhiên, những kể rằng:

Có ông Bác sĩ kia ế khách, bèn nghĩ ra một kế. Ông ta trưng tấm biển trước phòng mạch, nói rằng: trị dứt bịnh thì tính 20 Mỹ-kim, còn không dứt bịnh thì bồi thường cho bệnh nhơn 100 Mỹ-kim.

Bên cạnh phòng mạch có một ông luật sư ế khách đói dài, thấy vậy bèn tới phòng mạch Bác sĩ đó định kiếm 100 bạc xài chơi.

Luật sư: Tôi bị mất khứu giác, ông trị giùm tôi.
Đốc tưa: Y tá, lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô lỗ mũi ông này ba giọt.
Luật sư: Ê, cái này là nước mắm mà.
Đốc tưa: Xin chúc mừng ông đã lấy lại được khứu giác. Trả tui 20 đô.
Luật sư cả giận, ba ngày sau trở lại phục hận.
Luật sư: Tui mất trí nhớ, ông trị giùm tui.
Đốc tưa: Y tá, lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô mồm ông này ba giọt.
Luật sư: Đừng, đừng. Cái này là nước mắm, tôi nhớ mà.
Đốc tưa: Ông đã lấy lại được trí nhớ. Trả tui 20 đô tiền trị bịnh.
Tuần sau, luật sư tới phục hận một lần nữa.
Luật sư: Tui bị giảm thị giác, ông trị giùm tui.
Đốc tưa: Cái này thì tui chịu thua. Đây là tờ 100 đô tui bồi thường cho ông.
Luật sư nhìn tờ giấy bạc rồi nói: Đây là tờ 10 đô mà, đâu phải 100 đô ?
Đốc tưa cười hề hề: Tui đã lấy lại được thị giác cho ông. Trả tui 20 đô lẹ lên ông Luật sư.” (truyện kể rất dễ tìm ở trên mạng, cũng mới đây).
Ấy đấy là truyện kể trên mạng vi-tính. Còn đây, là truyện kể từ nhà Đạo có những vấn-đề lại-xạo miên-man thần học, cũng khá dễ cứ đưa ra những câu hỏi, rất dễ hiểu và dễ nhớ như sau:

“Thưa Cha,
Con có cô bạn rất thân luôn gặp nhau bàn đủ mọi chuyện. Chuyện gì cô ta cũng đồng ý với  con
hết, duy có chuyện đạo-đức  là bọn con cứ nói ra là cãi cọ đủ mọi điều. Cả đến những những điều
dễ hiểu như “cơm sườn” bày ở chợ, nhưng lại nghi-ngờ hết mọi chuyện có liên-quan đến chuyện
Đạo-giáo của ta, chí ít là chuyện sự sống sau khi chết. Cô ta những muốn con phải đưa ra chứng
cứ hiển-nhiên về chuyện này. Cô ta còn bảo: chưa một ai từng ở trên Thiên-đàng về lại trái đất để
nói cho mọi người biết về chuyện ấy. Vậy, theo cha con phải nói với cô ta như thế nào mới  chịu
đây. Con xin được phép giấu tên cho tiện.” (Câu hỏi từ một bổn đạo ở tỉnh thành).

Ở đâu thì ở. Hỏi gì cũng thế. Cứ hỏi, thì cha/cố mới ttả lời, đâu cần phải chứng minh là mình ở
chốn thị-thành nhiều chuyện để thưa và để hỏi. Và mỗi lần hỏi, cha/cố đều cố mà trả lời như sau:

“Mỗi khi có ai đó cần “chứng-cứ” cho việc gì, thì chắc hẳn bạn cũng như tôi, ta cũng nên cẩn-thận và uốn lưỡi nhiều lần trước khi đưa ra câu trả lời, mới được. Bởi những gì ta đưa ra, phải là luận-cứ vững-chắc về sự sống sau khi chết mới thuyết-phục được người khác. Về sự hiện-hữu của Thiên Chúa cũng thế, rất khó mà thuyết-phục được người ngoài Đạo.

Theo nghĩa nào đó, thì việc Chúa hiện-diện ở với thế-gian đang chĩa thẳng vào ta như tạo-thành tuyệt vời, nhưng việc ấy lại khó lòng thuyết-phục những người chuyên ngờ-vực hoặc những người không tin có thần thánh nào hết. “Chứng-cứ” có thể thuyết-phục mọi người về sự sống sau khi chết dĩ nhiên ta luôn có, nhưng biết được chuyện này quả thật cũng trễ tràng rồi. Nay về với câu hỏi do anh/chị, có lẽ ta cũng nên suy về sự việc kể ở dưới.

Trước tiên, là chuyện bảo rằng: thiên-đàng đích-thực đang có người sống ở đó và họ từng xuống thế-gian để nói cho mọi người biết chuyện này. Hiển-nhiên hơn cả, là chính Đức Kitô thường vẫn nói về sự sống sau cái chết, về sự phán xét chung cuộc, về thiên-đàng và địa ngục nữa. Nhưng, tại sao những người chuyên ngờ-vực mọi chuyện lại tin rằng Đức Giêsu là Chúa Giáng trần? dù, họ vẫn biết Ngài là Con bác thợ mộc thành Nadarét và đã chết trên thập-giá ở Giêrusalem.

Quả, là ta có nhiều bằng-chứng về Đức Giêsu từ trời xuống qua các văn bản cổ/xưa được viết sau 20 hoặc 30 năm ngày Ngài về với Cha. Đương nhiên, các văn-bản ấy hiện có ở Tin Mừng trong đó đó Ngài không chỉ tuyên-bố Ngài là Thiên-Chúa mà thôi, nhưng Ngài còn chứng-minh chuyện ấy bằng các kỳ-tích như làm cho những ba người đã chết được sống trở lại. Ngài cũng chữa lành cho người mù từ bẩm sinh và đã báo trước về cái chết và sự sống lại của chính Ngài sau khi chết.

Thánh Phaolô cũng có tầm nhìn về thiên-đàng như đã từng viết trong thư thứ hai gửi giáo đoàn Corinthô đoạn 12 câu 2-4 và thánh-nhân đã về kể cho mọi người biết chuyện này. Thánh-nhân đã chứng-kiến thiên-đàng là nơi tuyệt đẹp một cách không thể diễn-tả mà chỉ viết như sau: “Như đã chép: Điều mắt chẳng hề thấy, tai chẳng hề nghe, lòng người không hề nghĩ tới, đó lại là điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai mến yêu Người.” (Thư 1 Corinthô 2: 9)                 

Giả như những người chuyên ngờ-vực mọi chuyện muốn có thêm bằng-chứng rất mới về thiên-đàng, ta có thể kể cho họ biết sự việc những người từng đạt chốn đó, như Đức Mẹ từng quá vãng hồi thế kỷ thứ nhất, thế mà Mẹ đã hiện đến với dân-gian ở dưới thế rất nhiều lần và từ đó Mẹ còn làm nhiều phép lạ tuyệt-vời nhưng chẳng ai cắt-nghĩa được sự thể như thế hết.

Nay, suy về các ảnh-hình Mẹ để lại trên cây xương-rồng cho dân con ở Guadalupê xứ Mêxicô vào năm 1531, đến nỗi các khoa-học-gia đều ngạc nhiên, chẳng cắt nghĩa được nguồn gốc cũng như cách duy-trì dấu ấn ấy, đó là chưa kể về một số chi-tiết được ghi trên đó, nữa.

Sự-kiện Mẹ hiện ra ở Fatima, cũng thế. Năm đó, Mẹ báo cho 3 trẻ bé biết trước là Mẹ sẽ hiện ra ngày 13  tháng 10 và sẽ làm nhiều điều lạ lùng. Quả, là ngày ấy, có đến 70.000 người chứng-kiến hiện-tượng mặt trời vần-vũ trên không. Và, giả như không có sự sống sau khi chết, thì làm sao một đấng bậc từng quá vang đến hai ngàn năm rồi mà vẫn có thể xuất-hiện trên trái đất và làm được những sự lạ lùng như thế. Và, còn biết bao chuyện khác chứng tỏ: thiên-đàng có thật…” (X. Lm John Flader “Does Haeven exist? The Catholic Weekyly 6/7/14 tr. 18)

Kể chuyện thiên đàng/hỏa ngục, nhiều lúc cũng không dễ để trả lời/trả vốn cho xong chuyện, mà thôi đâu. Chí ít, là: kể cho người bình-dân không cần lý-luận hoặc/biện-chứng lưu-loát hoặc nói có sách mách có chứng. Nhiều khi, ta chỉ cần đưa ra một vài truyện kể có dính-dấp đến đời sống chân-phương/chân-chất của mọi người ở huyện nhà là xong.

Thế nên, hôm nay, đề nghị bạn và tôi ta tìm tòi đôi ba câu chuyện ngồi lê đâu đó cũng nghe biết, thế là xong. Và cũng xong, như truyện kể ở bên dưới tuy không măn-mà/rạch ròi cho lắm, cũng chỉ vui vui để nhớ mãi, mà rằng:

Một ngày nọ, sau khi đi học Giáo lý về, Tèo vội vã chạy vào kiếm bố hỏi ngay một câu “xanh rờn”:
-Bố ơi! Bố có biết từ trái đất lên thiên đàng phải đi mất mấy ngày không?
Bố Tèo đang bận rộn nên trả lời cho qua chuyện: 
-Có thánh mà biết được!
Tèo bèn đáp: 
-Bố không biết chớ con biết đó!
Bố Tèo nổi cáu: 
-Mày biết thế nào, nói nghe coi?
Tèo nhanh nhảu trả lời: 
-Chỉ có 5 ngày mà thôi!
Bố Tèo gắt gỏng: 
-Tại sao?
Tèo đáp tỉnh bơ:
-Này nhé! Bố tính xem, từ Lễ Thăng Thiên đến Lễ Hiện Xuống là 10 ngày.  Vậy có phải là Chúa Giêsu lên trời mất 5 ngày và Chúa Thánh Thần xuống cũng mất 5 ngày không?
Bố Tèo: Thôi thì Bố cũng đành “bó tay chấm cơm thôi.”

Kể thế rồi, được dịp Tèo ta lại đố ngay ông bố đôi điều về thiên đàng như sau:
-Con đố bố làm thế nào đđược lên Thiên Đàng đây? Nếu thầy sống đời thanh sạch, cố tránh tội, dù là tội nhẹ, thầy có được lên thiên đàng không?
­Dĩ nhiên là "Không"
-Nếu bố bán hết của cải dâng cho người nghèo, ăn chay, hãm mình, làm việc thiện suốt đời, vậy chứ bố có lên được Thiên đàng không?
-Dĩ nhiên là “Không"
- Nếu bố thương yêu mọi người như Chúa dạy, thế bố có lên được thiên đàng không?
- Dĩ nhiên là “Không"
Thấy thế Tèo bèn hỏi bố mình một câu khá “hóc búa” rằng:
-Vậy thì bố phải làm sao mới có thể lên được thiên đàng?
-Dĩ nhiên là phải chết trước đã !?!” (Trích truyện kể nghe hơi cổ nhưng không phải là cổ tích)

Có biện-luận hoặc “kể” cho lắm về nhiều chuyện, cũng chỉ nên nói như Giáo sư Marcus J. Borg là thần-học-gia nhiên-cứu đã đưa ra một nhận-định về sử-tính của các truyện kể về Đức Giêsu, cũng như thiên-đàng, hỏa-ngục bằng lời giản đơn sau đây:

“Nhiều thập-niên qua, ta có phong-trào được biết dưới tên thần-học truyện-kể kêu gọi mọi người hãy chú-tâm vào tính “kể lể” ở Kinh thánh đóng vai-trò chủ-động của “truyện kể” về thánh kinh Do-thái-giáo và kinh thánh ở Đạo Chúa.

Điều này, thấy rõ qua 3 đặc-trưng Kinh-thánh, là: tạo cung-cách “kể truyện” kinh thánh như một tổng-thể, hầu nhìn vào bình-diện rộng/lớn hơn, thì sự việc này được coi như chuyện giản-đơn bắt đầu bằng truyện địa đàng và sự việc địa đàng biến-mất ở chương đầu sách Sáng Thế; rồi ngang qua truyện kể sẽ nói rõ hoạt-động cứu rỗi của Thiên-Chúa đối với dân Israel ngang qua Đức Giêsu, rồi kết-thúc bằng việc tập trung nhìn về địa-đàng và/hoặc thiên-đàng được tái-tạo ở Cánh-Chung-luận.    

Tính tập-trung vào truyện kể ở Sách thánh, còn biểu-hiện nơi sự-kiện khác nữa là: nó bao gồm cả trăm truyện kể ở trong đó. Cuối cùng thì, Sách thánh bao gồm một số truyện kể được “phóng-đại” mức tối-đa –tức: gồm cả những truyện lúc ban đầu hầu định-vị mọi thứ tưởng-tượng ở đạo-giáo và nơi cuộc sống của chúng dân Israel thời xưa/cổ cũng như phong-trào của Đạo Chúa vào thời mới chớm.

“Thần-học kể lể”, không chỉ tập-trung vào trọng-tâm câu truyện được ghi lại ở Sách thánh mà thôi, nhưng còn phẩm-bình phần lớn nội-dung thần-học Kitô-giáo và lịch-sử cận-đại rất điển-hình từng làm lu-mờ hoặc che khuất đặc-trưng này. Thần-học kể lể, bằng vào khuynh-hướng nghiêng về ý-niệm-hóa mọi sự, đã tìm cách khai-thác ý-nghĩa cốt-tủy rút từ các câu truyện kể, để rồi diễn-giải nó bằng hình-thức không còn gì để kể nữa.

Thần-học kể lể, bằng cung-cách ở câu truyện kể, đã biến-dạng không còn tồn tại nữa. Công-cuộc nghiên-cứu lịch-sử thánh thời cận-đại, lại cũng để mất đi câu truyện kể, hoặc cách tìm cho ra tính sử nằm khuất sau câu truyện hoặc bằng các phân-tích thường làm biến dạng câu truyện kể bằng cách tập-trung vào chi tiết. Ở cả hai trường-hợp, truyện kể với tư-cách là câu truyện để kể, cũng biến-dạng dần.

“Thần-học kể lể” cũng tìm cách bắt/chụp lại đặc-trưng kể lể ở Kinh Thánh, dù đó có là phong-trào mới xảy ra đây thôi. Nhưng sự thực, thì phương-cách định-hình của nó đã mang nguồn-gốc xuất xứ từ một thời  xưa cũ, rất không xa. Nói rõ hơn, Kinh thánh đã có gốc-nguồn từ truyện kể và cả từ sinh-hoạt kể lể đủ mọi chuyện, là như thế.

Và, câu truyện kể được chuyên-chở cũng như trải-nghiệm theo cung-cách khác nhau, bằng mắt thấy, qua ảnh/tượng nghệ-thuật trong Đạo, đặc-biệt là từ cửa sổ bằng kính màu ở nhà thờ thời Trung Cổ và/hoặc các ảnh/tượng vào nhiều năm sau đó. Có thể là, các trải-nghiệm ấy được chuyển-tải qua âm-nhạc như bài vịnh hoặc ca khúc dân-gian; hoặc bằng môi miệng, như: các bài giảng ở nhà thờ hoặc nghi-tiết phụng-tự và lễ hội đình đám dọc suốt tháng ngày ở lịch phụng-vụ của Giáo-hội.

Nhưng, thần-học truyện kể gợi nhiều tưởng-tượng hiện-diện bên trong con người qua đó có ảnh-hình đặc-biệt về thực-tại cuộc sống và nơi chốn ta sinh sống. Truyện kể ở thánh kinh lại cũng tạo hình-ảnh to lớn/cả thể về cuộc sống trong Đạo, là như thế.” (X. Gs Marcus J. Borg, Meeting Jesus Again for the First Time, HarperOne 1994 tr. 119-tt)             

Đấng thánh hiền ở nhà Đạo còn căn dặn mọi người về thiên đàng rất như sau:

Những kẻ thuộc về đất thì giống như kẻ bởi đất mà ra;
còn những kẻ thuộc về trời thì giống như Đấng từ trời mà đến.
Vì thế, cũng như chúng ta đã mang hình ảnh người bởi đất mà ra,
thì chúng ta cũng sẽ được mang hình ảnh Đấng từ trời mà đến.”
(1Corinthô 15: 48-49)

Truyện kể ở đâu đó, ở sách thánh hoặc trong sách truyện cũng chỉ là những câu truyện rất đáng nể, được người kể và người nghe biến thành một thứ gọi là “Thần-học kể lể” về nhiều thứ, trong đó cả chuyện thiên-đàng, nữa.

Truyện kể về thiên-đàng hôm nay, thấy rất nhiều. Tất cả cũng chỉ để nói lên một điều rằng: Thiên-đàng có thật hay không, không thành vấn-đề. Vấn-đề đích thực đối với mọi người, sẽ là và vẫn là: Thiên Chúa có thật Ngài rất giàu lòng lân-tuất và ta đang sống ở trong tình-yêu và ân-sủng của Ngài, thôi.

Thế đó, là truyện kể cũng rất phiếm hôm nay xin được chuyển đến bạn, đến tôi và mọi người ở huyện nhà Hội thánh, rất Nước Trời ở trần gian chứ không ở trên cao chốn đó, rất vần vũ.

Trần Ngọc Mười Hai
Và những chuyện trần-gian
rất thiên-đàng
ở dưới thế.
 

Thursday, 19 April 2018

“Bao lâu nữa anh rời xa tôi?”


Chuyện Phiếm đọc trong tuần thứ 4 Phục Sinh năm B 22-4-2018

“Bao lâu nữa anh rời xa tôi?”
Bao lâu nữa chúng mình chia phôi?
Sao chẳng đến với nhau nụ cười?
Để tình người còn chút luyến lưu?”
(Miên Du Đà Lạt – Xin Hãy Cho Nhau Nụ Cười)

(Lc 2: 10-11)

“Cho nhau nụ cười” ư? Có lẽ đây là đòi hỏi cốt-thiết của anh và của tôi, trong đời người! Trong đời người, hễ có câu hỏi ở bài ca những hát rằng: “Bao lâu nữa chúng mình chia phôi?” thì chắc chắn đây không là câu hát hoặc lời hát khá tình-tứ, mà là lời nhắn nhủ xin được gửi đến với mọi người, hôm nay.

Hôm nay đây, bạn và tôi, ta sẽ còn nhiều lời nhắn nhủ gửi đến cho nhau rất “hay ho” hơn thế nữa, chứ? Thôi thì, ta cứ coi mọi sự như thế. Thế nhưng, trước khi đọc tiếp những lời phiếm rất Đạo/đời xục xạo ở đây đó, cũng xin bạn và tôi, ta hãy nghe tiếp đôi ca-từ còn tha-thiết hơn, như sau:

“Mai tôi sẽ xa rời nơi đây.
Mai tôi sẽ nói lời chia tay.
Xin hãy thức với tôi một ngày.
Một ngày dài chỉ có niềm vui.

Xin hãy đến cho nhau nụ cười!
Xin hãy đến cho nhau tình người!
Xin hãy nói yêu thương một lời!
Xin hãy tốt cho đời nở hoa!

Xin hãy tốt cho đời nở hoa!
Khi anh đến hai bàn tay không.
Khi tôi đến đôi chân trụi trần.
Ta chẳng có chút gì đeo mang.

Sao bây giờ nặng gánh trần gian.
Xin hãy đến cho nhau nụ cười!
Xin hãy đến cho nhau tình người!
Xin hãy nói yêu thương một lời!
Xin hãy tốt với nhau cho đời nở hoa.
Tôi chỉ muốn cuộc đời nở hoa.
(Miên Du Đà Lạt – bđd)

“Hãy đến cho nhau nụ cười”, vì đó là một trong những thứ quí giá nhất trên đời, lại miễn phí. Quí giá và miễn phí, như nhiều thứ khác trên đời, chẳng hạn như những thứ được kể ở bên dưới:

“Trên đời này, những thứ quý giá nhất đều là miễn phí.
Trên cuộc đời này, nhiều người hay than thở rằng cuộc đời thật bất công, rằng "Ông trời không có mắt" nhưng bạn có biết rằng, nếu ông trời "không có mắt", không yêu thương nhân loại, thì nhân loại đã chết từ lâu rồi không? Ông đã ban rất nhiều thứ miễn phí cho con người, chỉ có điều bạn coi đã coi nó là hiển nhiên và không nhận ra mà thôi.

Ánh sáng mặt trời là miễn phí.
Trên thế gian này, không sinh vật nào có thể sống sót nếu thiếu ánh mặt trời. Thế nhưng có ai từng phải trả một đồng nào cho thứ ánh sáng kỳ diệu đó chưa?

Không khí là miễn phí.
Một người chỉ cần là đang sống trên Trái đất này, có ai mà có thể không hít thở mà có thể sống được? Thế nhưng từ xưa đến nay, đã có ai từng phải trả tiền cho thứ không thể thiếu này chưa?

Tình yêu là miễn phí.
Đoạn tình cảm sâu đậm cùng nhau vượt sóng gió đó, cuộc tình hoạn nạn có nhau đó, sự hòa hợp của hai tâm hồn cùng đồng điệu đó, chính là sự đồng cảm sâu sắc nhất và là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời chúng ta. Tất cả những điều này, đều là miễn phí hết và là thứ mà có tiền bạc cũng không thể mua được.

Tình thân là miễn phí.
Mỗi người chúng ta đều trần trụi khi đến với thế gian này và đều nhận được sự che chở vô bờ bến của cha mẹ, một thứ tình thương không mong báo đáp in sâu trong máu thịt. Nhưng không có người cha mẹ nào nói với con mình rằng: "Con cho mẹ tiền mẹ mới thương con".

Tình yêu thương này của cha mẹ, sẽ không giảm giá trị vì bạn đã trưởng thành, càng không mờ nhạt vì họ đã già đi, chỉ cần cha mẹ còn sống ở trên đời này, bạn vẫn nhận được tình yêu thương này trước sau như một.

Tình bạn là miễn phí.
Người âm thầm ở bên cạnh bạn khi bạn cô đơn, người giơ cánh tay ra đỡ bạn khi bạn ngã, người cho bạn dựa vào vai an ủi bạn khi bạn đau lòng, người luôn sẵn sàng xuất hiện mỗi khi bạn cần giúp đỡ, thế nhưng người đó có bao giờ đổi những thứ đã cho đi thành tiền mặt, sau đó kêu bạn trả không?

Mục tiêu là miễn phí.
Bất luận là hoàng tử ăn sung mặc sướng, hay là người lang thang ăn mặc rách rưới, bạn đều có thể đặt ra mục tiêu riêng cho cuộc đời mình.. Mục tiêu này có thể là vĩ đại, cũng có thể là bình thường, vừa có thể là huy hoàng và cũng có thể là giản dị, chỉ cần bạn cảm thấy bằng lòng với nó là đủ rồi.

Tín ngưỡng là miễn phí.
Mỗi một cơ thể máu thịt đều nên có một tín ngưỡng chính xác và kiên định để dựa vào. Đó là nơi nương dựa tốt nhất của linh hồn, là ngọn đèn soi sáng giúp chúng ta vượt qua được mọi khó khăn, trắc trở trên đường đời.

Còn có gió xuân, thì còn có mưa phùn, còn có ánh trăng trong vắt, thì còn có các vì sao lấp lánh trên trời...

Vậy nên bạn đừng có than thở với ông Trời nữa, ông Trời không những rất công bằng mà lại còn rất hào phóng. Từ lâu ngài đã đem mọi thứ quý giá nhất, ban tặng miễn phí cho mỗi người rồi, chỉ có điều là bạn có nhận ra hay không mà thôi. (Theo ĐKN - Châu Yến)

Chuyện tình đời thì như thế. Còn, chuyện nhà Đạo thì ra sao?
Chuyện nhà Đạo ư? Nhà Đạo mình ít khi nói thẳng/nói thật về những vương vấn/khúc mắc tiền bạc hoặc quỹ tài trợ như bài báo viết trên tờ Tuần Báo Sydney, như sau:

“Sau lần bất mãn về tin tức Vatican “có chịu tài trợ $33 triệu đô hay không” bị lọt ra ngoài cho báo giới biết, giới lãnh đạo Quỹ Tài Trợ của Tòa thánh đặt cơ sở ở Hoa kỳ đã kêu gọi mọi người có thời-gian để suy nghĩ và đánh giá lại sứ-vụ này, về phương-án chấp-thuận việc tặng-dữ và quan-hệ giữa các tổ-chức này với Tòa thánh”.

Và trong khi Quỹ này vẫn định ngày hành hương Rôma từ 11/4/18 đến 14/4/18, chắc chắn là chuyến đi này sẽ không bao gồm việc diện-kiến thông-thường với Đức Giáo Hoàng, theo tin của Quỹ này cho biết vào ngày 22/3/18 vừa qua. Lại có tin là Tòa thánh Vatican đã đồng ý dời ngày diện kiến Đức Giáo Hoàng cho đến khi công-tác của Quỹ này hoàn-tất và các thành-viên của Quỹ và các vị quản-lý đồng ý về sứ-vụ này cũng như về cơ-cấu quản-trị và quan-hệ với Tòa thánh được hoàn-tất…

Được biết, Quỹ Giáo-hoàng nói ở đây, được thành-lập vào năm 1988. Và từ năm 1990 đến nay, Quỹ này đã tặng-dữ số tiền hơn $157 triệu đô Úc bằng hiện kim và qua học bổng. Thành-viên của Quỹ được gọi là “nhân-viên phục-vụ” cũng hứa tặng $1.3 triệu đô Úc trong vòng 10 năm liền với số tiền là $130.000.00 đô, mỗi năm. Tháng Hai/2018 vừa rồi, nội bộ Quỹ có rò rỉ cho công chúng biết thư-từ qua lại, có liên-quan đến yêu-cầu của Tòa thánh cung-cấp $33 triệu đô Úc cho Cơ-quan có tên là “Dermopatico dell’Immacolata, tức bệnh-viện hàng đầu ở Rôma chuyên trị bệnh ngoài da cũng như ung-thư da cho các bệnh-nhân nghèo/túng.

Nhiều tài-liệu quan-trọng của Quỹ Giáo-hoàng này lại được tải lên mạng truyền-thông đại chúng có đính kèm một bài viết của James Logon là chủ-tịch Ủy Ban Thanh Tra Quỹ bảo rằng “Bệnh viện IDI nói trên từng có nhân viên truyên-thông/báo chí bị thất-sủng đã tham-ô/biển-thủ đến phá sản “, và có tin đồn nói rằng ban Giám-đốc Quỹ này đã phê-chuẩn số tiền tặng-dữ lên đến $33 triệu mà không theo nguyên-tắc nghiệp-vụ và bất cẩn.” Sau đó, chủ tịch Longon đã từ-nhiệm chức chủ-tịch Ủy ban nói trên.

Trong báo cáo đề ngày 05/01/2018 gửi cho các thành-viên của Quỹ này, sau đó lại cũng tải lên mạng, có nói rằng: các lãnh-đạo của Quỹ có nhận rằng yêu cầu trị giá $33 triệu đô, cả về tầm-cỡ lẫn dụng-đích.

Thế nhưng, bức thư này lại cũng bảo rằng: cuối cùng thì, “ban Giám đốc đã đồng loạt đi đến kết-luận không một ai bất-đồng quan-điểm chủ-trương yêu cầu ấy là từ Đức Giáo Hoàng đương-nhiệm” trong khi đó, Ủy ban là đòi bệnh viện nói trên là: cứ ba tháng một lần, bệnh viện nói trên phải tường-trình tài chánh cho rõ rệt về tình-trang hành-chánh quản-trị,  và giao dịch cho phù hợp với trách-nhiệm giải-trình của ủy-ban.

Thật sự thì bản-chất và tầm-kích của yêu cầu này dẫn đến số-lượng các cuộc bàn-bạc ngoại-thường trong phạm-vi nội bộ của Quỹ. Theo nguồn tin này, thì: từ tháng 6 đến tháng 12 vừa qua đã có các buổi tái xét xảy ra liên-tục và, theo yêu cầu của Quỹ, thì các lãnh-đạo Hiệp hội Y-tế Công-giáo đã nghiên-cứu tình-trạng của bệnh-viện và các ấn-phẩm nói về chuyện này…

Quỹ nói ở đây lại cũng đã bảo-đảm sẽ “thường xuyên cập-nhật tình-trạng của bệnh-viện, cũng nhiều thông-tin hơn là Quỹ này nhận được về các số tiền tặng-dữ khác xứng hợp hơn.”                (X. Cindy Wooden, Vatican Request Perplexes US Fund, The Catholic Weekly 08/4/2018 tr. 23)

Trong tinh thần “Vui, là tất cả”, Đức Giáo Hoàng Phanxicô cũng từng dấy lên giòng chảy tư-tưởng khuyến-khích con dân trong Đạo cứ sống vui, sống khỏe, như sau:

“Niềm vui là đức hạnh nền tảng của đời sống kitô hữu, là hoa quả, là dấu hiệu có sự hiện diện của Thần Khí trong tâm hồn của người tin, Tin Mừng cho thấy, khi thiên thần báo tin cho Đức Mẹ đã nói: “Vui mừng lên hỡi Maria!”, khi thiên thần báo tin cho các mục đồng khi Chúa Giêsu sinh ra. Như thế không có gì là không phù hợp với chủ đề bây giờ trở thành chủ đề “tủ” của Đức Phanxicô.

Thêm nữa, Đức Phanxicô đặc biệt nhạy cảm với tác động của Thần Khí, ngài hay lặp lại: “Thần Khí là món quà của Thiên Chúa, Cha chúng ta, Đấng luôn làm chúng ta ngạc nhiên: Thiên Chúa của những chuyện ngạc nhiên.” Ngài thấy sự sáng tạo vui tươi của Thần Khí là liều thuốc giải độc cho sự cứng rắn tinh thần, một căn bệnh tật thực sự mà ngài liên kết với buồn bã.

Trong một bài giảng tuyệt vời vào ngày lễ Dâng Chúa Giêsu vào Đền thánh, Đức Phanxicô đã nêu lên hai hình thức vui: vui của đức tuân thuận và vui của ngôn sứ. Mẹ Maria và Thánh Giuse là các cha mẹ trẻ tuân thuận, họ vui tuân theo lề Luật của Chúa và hoàn tựu những gì đã được định để sinh con. Ông Simêon và bà Anna, các ngôn sứ nhảy múa hân hoan vì lòng họ tràn ngập Thần Khí. Xin anh chị em vui lòng, đừng bao giờ là các nữ tu, các linh mục với khuôn mặt chua như giấm, đừng bao giờ!

Với mức độ riêng tư, Đức Phanxicô là người chọn lựa niềm vui. Và đó cũng là một ơn. Sự quân bình giữa ân sủng và quyết tâm của mình luôn là điều huyền bí. Điều này thể hiện rõ ở nụ cười của Đức Phanxicô khi ngài tiếp xúc với giáo dân trong các buổi tiếp kiến chung, khi ngài đứng trước “dân” mình, vậy mà trước khi được bầu chọn, gần như ít khi thầy ngài cười, ngài luôn có khuôn mặt buồn và khắc khổ. Hay trong lời ngài nhắn nhủ với các linh mục, nam nữ tu sĩ khi năm 2013, ngài xin họ đừng là “các cô gái già, các chàng trai già”, hay khi ngài nói với các chủng sinh cũng năm 2013:

“Không có sự thánh thiện trong buồn bã! Khi bạn thấy một linh mục, một nữ tu, một chủng sinh có khuôn mặt dài thườn thượt, không vui vẻ thì bạn biết đã có một cái gì không chạy! Xin anh chị em vui lòng, đừng bao giờ là các nữ tu, các linh mục với khuôn mặt chua như giấm, đừng bao giờ!”

Cách đây một năm ngài còn gắn tấm bản “Cấm than phiền” ở cửa văn phòng mình. Theo Đức Phanxicô, vui vẻ là trên tất cả, nhưng không phải là chuyện ngọt ngào! Đó là điểm đặc biệt của các vị thánh. Một kỷ luật. Hay đúng hơn đó là hoa trái của cuộc chiến thiêng liêng.” (Marta An Nguyễn trích dịch và tải lên mạng vi tính tháng 4/2018) 

Nói gì thì nói, giữ Đạo cách vui tươi, hài-hòa đã là tập-trung sống thánh-thiện cả đời mình rồi. Và, ngày nay, người đi Đạo và giữ Đạo lại có thể quả quyết một cách không sai lầm rằng: Hễ thấy đồng Đạo mình sống vui, sống lành và rất mạnh”, tựa hồ Lời Đấng Thánh Hiền khi xưa từng quả quyết:

“Anh em đừng sợ.
Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại,
cũng là tin mừng cho toàn dân…”
(Lc 2: 10-11)

Người Đạo Chúa, nay đã đạt niềm vui “khôn tả”, nên không còn sợ bất cứ thứ gì, dù “anh có rời xa tôi”, và dù “chúng mình chia phôi?” “chẳng đến với nhau nụ cười” như phải có. Nói tóm lại, một khi niềm vui “ta đã đạt” được rồi thì “con đường thánh-thiện chẳng xa là bao”, nhất định là như thế.

Nhất-định thế rồi, nay mời bạn và mời tôi, ta đi vào vùng trời tuyện kể để đưa ra một kết-luận “có hậu” bằng đôi ba giòng nhè nhẹ/vui vui có đầu đề là “Thưa cha, con không đi nhà thờ nữa!”, như sau:

Hôm 31 tháng Giêng 2018, tại xứ đạo Vianney de Villaret, bên Pháp có truyện kể hỏi rằng:
-Có ai chưa bao giờ cảm thấy bực mình vì ca đoàn hát sai, vì linh mục giảng quá dài, vì người bên cạnh dám nghe điện thoại cầm tay không? Cám dỗ quá lớn đối với một số người, họ tức tối và bỏ nhà thờ ra đi không trở lại! 

Lm Matthieu Lefrançois, cha xứ họ đạo Thánh Antôn ở Angers tìm được một bài trên Facebook của “Giáo hội Công giáo Guinea” để kêu gọi chúng ta chỉ tập-trung nhìn Chúa Kitô thôi, như sau:
“Có thanh niên trẻ nọ đến gặp linh mục chánh xứ rồi thưa:
– Thưa cha, con sẽ không đi nhà thờ nữa!
Linh mục hỏi:
– Vậy à, con có thể cho cha biết lý do được không?
Người thanh niên trả lời:
– Lạy Chúa tôi, ở đây con thấy cô này nói xấu cô kia; anh đọc Sách Thánh đọc quá dở; ca-đoàn thì: vừa chia rẽ vừa hát sai; người đi xem lễ: thì chỉ chăm chăm chú chú nhìn điện-thoại, đó là không nói đến chuyện sống ngoài nhà thờ, họ là những người ích kỷ, cao ngạo…
Linh mục bèn nói với anh:
– Con có lý. Nhưng trước khi dứt khoát rời bỏ nhà thờ, con có thể làm cho cha một việc này được không? Con rót một ly nước đầy, rồi đi quanh nhà thờ ba vòng mà không làm đổ một giọt nào đấy nhé! Sau đó, con có thể bỏ nhà thờ mà ra đi. Người thanh niên tự nhủ: quá dễ! Và anh đi ba vòng như cha xứ dặn. Đi xong, anh về thưa với cha xứ:
–Rồi, con đi xong rồi.
Cha xứ hỏi:
-Khi con đi, con có thấy cô này nói xấu cô kia không?
Người thanh niên trả lời:
–Thưa cha không.
-Thế, con có thấy người này người kia thờ ơ với nhau không?
Người thanh niên đáp:
–Thưa cha không.
-Thế, con có thấy người này người kia chúi mũi vào điện thoại không?
Người thanh niên lại cũng đáp:
– Không, con không thấy gì hết.
–Thế, con có biết vì sao con không thấy gì hết không? Đó là vì con mải tập-trung để ly nước không bị đổ. Con có biết là: cuộc đời cũng vậy không? Khi tâm hồn chúng ta tập trung vào Chúa Kitô, thì chúng ta không có thì giờ để thấy được các sai lầm của người khác. Ai ra khỏi nhà thờ vì các kitô hữu đạo-đức-giả, thì chắc-chắn họ cũng không vào nhà thờ vì Chúa Giêsu”. (Truyện kể do Giuse Nguyễn Tùng Lâm trích dịch và đăng tải cho mọi người cùng thưởng-thức).

Truyện kể trên, tưởng chừng kể như thế cũng đủ. Chẳng cần thêm thắt gì nữa. Bởi, kể như thế cũng đã đạt, tức: như mọi câu chuyện Phiếm Đạo/đời, có viết hoặc có kể ra đây cũng chỉ để mọi người vui, chứ không có mục-đích nào khác. Kể như thế, thì đương nhiên là người viết cũng như người đọc hôm nay, đều mãn nguyện mà xếp bài/báo này lại mà nghỉ ngơi cho nhẹ người, sau chuỗi ngày căng-thẳng vì nhiều thứ chuyện, trên đời này.


Trần Ngọc Mười Hai
Vẫn quyết tâm rằng:
Lâu nay có viết lai rai, dài dài 
cũng chỉ để mọi người cũng như mình,
gặp được niềm vui
mà thôi.