Thursday, 14 May 2020
“Đoàn người tưng bừng về trong sương gió”
“Đoàn người tưng bừng về trong sương gió”
Hồn như đám mây trắng lững lờ
Giang hồ không bờ không bến
Đẹp như kiếp BôHêMiên”
(Lê
Vỵ – Con Đường Vui)
(Rôma
12: 9-12)
“Con Đường Vui” nghe rất vui và rất đã
do nhóm hợp ca của Hát Cho Nhau tập dượt để ra mắt với chủ đề “Jazzy Tiền Chiến”,
để mọi người vẫn nhìn thấy ‘con đường vui’ dù đang đang có dịch Corona. Và phải chăng, đây cũng là là con dường đời ta đi tới?
Hoặc, con đường nhỏ nghe nhiều dư âm, bao lời ca … yêu dấu? Từ ngàn xưa cho đến
ngàn sau, những lời ca vui sung sướng vẫn được rao truyền “trên mái nhà” của mọi
người, như Tin Mừng Lời Chúa còn đoan quyết mãi thôi. Lời đoan quyết, là đoan
và quyết được rằng:
“Anh em hãy gớm ghét điều
dữ, tha thiết với điều lành;
Hãy thương mến nhau với
tình huynh đệ,
coi người khác trọng hơn
mình;
nhiệt thành, không trễ nải;
lấy tinh thần sốt sắng
mà phục vụ Chúa.
Hãy vui mừng vì có niềm
hy vọng,
cứ kiên nhẫn gặp lúc
gian truân,
và chuyên cần nguyện cầu…”
(Rôma
12: 9-12)
Lời
nhủ khuyên “vui tươi” như thế vẫn là lời vàng ngọc mang nhiều âm vang thượng thừa
như ca-từ còn hát tiếp:
“Đoàn ta, vui bước trên
đường mưa gió về
Còn nghe vang dư âm bao
lời ca âu yếm
Đoàn ta tai lắng nghe hồn
chinh chiến về
Đường xa, đi chưa quên
bao thù xưa.
Ánh dương lên
Một đoàn thanh niên
Giục nhau đi từ khi nắng
sớm
Lúc gió chiều về trong
tiếng tiêu
Bóng ai còn in trên dường
dài.
Đoàn người đi vượt rừng
qua núi
Bước chân vui qua miền
xa xôi
Kìa là đoàn người Việt
Nam gieo thắm tươi.
Đoàn ta, vui bước trên
đường mưa gió về
Còn nghe vang dư âm bao
lời ca âu yếm
Đoàn ta tai lắng nghe hồn
chinh chiến về
Đường xa, đi chưa quên
bao thù xưa…”
(Lê
Vỵ - bđd)
Quả là
như thế. Đường đời, của mọi người đều thế cả. Tức có nghĩa: cũng “Giang hồ không bến, đẹp muôn kiếp” đấy thôi.
Nhà
Đạo mình, tuy không thấy kiếp “Bô-hê-miên”
hoặc gì đó như mọi người dự tưởng, nhưng cũng là kiếp người đầy niềm vui như đấng
bậc vị vọng từng xác quyết, ở bài sẻ chia bên dưới:
“Sẻ
và chia, là những san sẻ để chia cho nhau những lời rằng:
Tin Mừng của Chúa lâu nay dạy ta biết sống sao cho ra sống.
Sống, giống như người đã được chữa lành rồi còn phục vụ. Sống, biết san sẻ mọi
của cải vật chất cũng như tinh thần mình sẵn có, để rồi còn phục vụ hết mọi người.
Bới, phục-vụ chính là niềm phúc hạnh, là tình thương yêu Chúa vẫn dạy mọi người
thực hiện trong đời mình.
Sống phục vụ, là sống có ý-nghĩa. Sống có giờ nguyện cầu,
suy tư và gần gũi Chú aqua mọi người. Sống như thế, mới có giờ để sẻ san mọi lời
nói cũng như hành động với mọi người. Có sống như thế, người người mới có thể dựng
xây, chữa lành và hòa gia3ihe61t muôn người. Sống như thế, là biết trăn trở, định
hướng và chan hòa niềm vui nỗi buồn với người khác ở đây, nơi đó. Hết mọi thời.”
(Đúc kết lời chia sẻ của các đấng bậc bấy lâu nay)
Cuối
cùng thì, chia sẻ với nhau và cho nhau, là gửi đến và cho đi “niềm vui lớn” của
mọi thời, như lời người kể câu truyện
kể mang đầu đề “Mùa hè của cô bé mất gốc ở bên
dưới:
Hà thắc mắc sao con trai
Việt Nam thích ngụy trang tình cảm dưới lốt anh em làm gì.
Năm
nay thời tiết thất thường, mới đầu hè trời đã trở nóng hầm hập suốt ngày.
Grenoble nằm giữa những ngọn núi nên mùa đông cực lạnh và mùa hè thì phỏng da.
Hà một mình vắt cái khăn tắm trên vai đi bộ đến hồ bơi. Tóc nó thắt thành hai
bím làm khuôn mặt mười sáu nhìn như con nít Tây mười tuổi.
Vóc
dáng trẻ thơ nhưng bạn bè ít ai biết Hà là đứa khổ tâm. Ba Hà vừa la mắng nó vì
tội nói tiếng Việt sai be bét và lầm lì không chịu nói chuyện với bà nội. Hà
không hiểu tại sao ba nó nổi giận khi nó trả lời: "Con vừa giặt tay cho bà
xong". Ba cho nó là đồ mất gốc.
Hồ
bơi đông nghịt người. Lớp đang vùng vẫy trong làn nước mát, lớp nằm xếp cá mòi
trên bờ phơi nắng để có làn da nâu. Hà leo lên cầu nhún, nó dậm chân lấy đà cho
cú rơi tự do vào lòng nước xanh lơ.
Lúc
nghe tiếng "chủm", Hà mơ hồ mình vừa đè lên vật gì đó. Một anh chàng
trồi lên ho sặc sụa. Hà biết mình suýt gây ra "án mạng" nên búng chân
trườn xuống nước mất dạng. Nhưng đã trễ, nạn nhân chết hụt kịp nhìn thấy hai
bím tóc màu đen nổi bật.
Sáng
hôm sau Hà lại một mình vắt khăn trên vai đến hồ bơi. Bạn bè nó theo gia đình
xuống miền Nam tắm biển hay du lịch nước ngoài hết cả. Con nhỏ Natalie đi Việt
Nam. Nó hứa khi nào về sẽ đem cho cô bạn gốc Việt chưa một lần đặt chân lên dải
đất này thật nhiều quà của xứ sở nhiệt đới.
Tụi
bạn Tây rất yêu mến Hà vì nó sống động, học giỏi và thích thể thao. Tụi nó đặc
biệt kết cái tên ngộ nghĩnh của Hà. Tên nó nghĩa là dòng sông nhưng khi phát âm
theo tiếng Pháp tụi Tây không đọc chữ "H". Nhỏ Natalie nói: "Mỗi
lần tao gọi mày từ xa, người ta tưởng ai đánh tao đau lắm vì cứ là kéo dài
"A! A! A!". Bản thân Hà mỗi khi có kẻ nào la "A!", theo phản
xạ nó quay lại vì tưởng có người gọi.
Đi
học vui như thế nhưng về đến nhà Hà là một người ít nói, lơ đãng và ngơ ngác.
Ba nó không biết tiếng Pháp ngoài mấy câu chào xã giao. Mẹ nó thì biết đếm để
xài tiền nhưng khi coi truyền hình thì chỉ đoán già đoán non. Lúc Hà còn nhỏ, mỗi
lần cần làm giấy tờ ba mẹ nó phải chạy vạy nhờ những bác Việt Kiều có học. Mấy
năm nay đến phiên Hà phải giúp lại những người Việt sống không hòa nhập được
vào xã hội bên này.
Tuy
ngầm hãnh diện về tiếng Pháp của Hà nhưng ba mẹ nó luôn hổ thẹn về tiếng Việt của
nó. Tình hình trở nên căng thẳng khi bà nội từ Việt Nam sang sáu tháng nay. Bà
thủ thỉ đủ chuyện với Hà mà nó cứ lặng yên vô cảm khiến bà giận, bệnh tim tái
phát. Hà thấy ngột ngạt nên tìm tối đa các lý do để được ở bên ngoài.
Nước
mát làm cho Hà dễ chịu, nó lại vừa bị ba la tội lầm lì và không thân thiện với
bà nội. Hà bơi hùng hục mấy vòng hồ mới dừng lại nghỉ
"Cô
bơi giỏi quá". Một giọng nói vang lên sau lưng làm Hà giật mình. Anh chàng
người Châu Á, chất giọng còn lơ lớ của người không sinh ra ở đây. Không hiểu
sao Hà lại không thích những ai mắt đen, da vàng, mũi tẹt như nó. Natalie gọi
đó là một mặc cảm trong tiềm thức, khó giải thích được. Hà lịch sự nói "cảm
ơn" rồi búng chân lao vút đi.
Nhưng
hôm sau rồi hôm sau nữa, suốt một tuần lễ, ngày nào đi bơi nó cũng bị gã trai
Châu Á bám theo lân la làm quen. Nó dừng lại ở mức độ chào hỏi rồi vội vàng lặn
mất tăm xuống lòng hồ sâu. Anh chàng đó bơi không siêu nên nên hay đứng xớ rớ
chỗ nước cạn cùng đám trẻ con lau nhau. Anh ta phô thân hình không được cường
tráng của người ít vật động. Hà cười thầm: "Đến đây để tắm chứ bơi cái
gì!".
Bà
nội thèm trái cây Việt Nam nên sai Hà ra siêu thị đầu phố mua ít loại. Bà dặn:
"Nếu sầu riêng không quá mắc mua cho nội một trái". Hà nhăn mặt như
đã nghe cái mùi khó chịu đó. Lần nào bà nội ăn nó cũng trốn vào toilette. Mỗi lần
như vậy ba nó lại bực mình và gia đình lại xào xáo. Hà công nhận đó là một mùi
đặc biệt, người thì thấy thơm lừng, kẻ bịt mũi buồn nôn. Còn frômage camembert
Hà thích lại làm cả nhà nó lợm giọng chê là mùi... xác chết. Ba nó cấm tiệt
không cho tha về nhà bất kỳ loại frômage nào trừ "con bò cười".
Hà
thấy mình luôn bị chèn ép. Hà đến quầy trái cây nhiệt đới, sầu riêng đang khuyến
mãi nhưng chắc chỉ nên mua thanh long thôi...
- Chào cô!
Hà
ngơ ngác nhìn một anh chàng tóc đen trông quen quen. Nó đưa tay đẩy gọng kính
suy nghĩ.
- Cô không nhớ tôi sao?
Anh thanh niên nhỏ nhẹ:
- Ngày nào ở hồ bơi
chúng ta cũng gặp nhau.
-
À! Hà la lên ngạc nhiên. Thì ra là anh mấy bữa trước anh không mặc quần áo nên
hôm nay nhìn khác quá!
Mấy
người mua hàng đang đứng trong bán kính mười mét đều quay nhìn tò mò kẻ "mấy
bữa trước không mặc quần áo gì". Hà biết mình "hố", anh chàng đỏ
mặt lúng búng không nên lời. Hà vơ vội vài trái thanh long rồi nhanh chân chuồn
ra quầy thu ngân. Giá đang ở hồ bơi nó đã tàng hình vào làn nước. Lần này anh
chàng có vẻ quyết tâm làm quen nên đón đường nó trước cửa siêu thị.
- Cô người gốc nước nào
vậy?
- Anh hỏi chi?
-
Cùng là người Châu Á, tôi hy vọng chúng ta đồng hương. Tôi đến từ Việt Nam từ
mùa thu năm ngoái để du học...
- Tôi quốc tịch Pháp,
nhưng ba mẹ tôi người Việt!
Hà
thấy rõ nét mặt vui mừng của anh sinh viên. Anh ta gần như đã nhảy lên vì không
thất vọng. Trông anh thành thật đến tội nghiệp.
-
Chúng ta nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt nhé! - Vừa đề nghị anh liền thực
hiện ngay
-
Anh thèm nói tiếng mẹ đẻ quá!
Hà
vẫn dùng tiếng Pháp, đối với nó đây mới là tiếng mẹ đẻ, nó cho anh sinh viên biết
mình sinh ra ở đây nên không có khả năng trao đổi với anh bằng tiếng Việt nhưng
nếu anh muốn nó sẽ giới thiệu... bà nội nó cho anh.
-
Được! Nhà gần đây không? - Vẫn nói tiếng Việt với Hà, anh sinh viên hồ hởi -
Anh tên Hải. Em tên gì? Có tên Việt không?
Hà
dẫn Hải về giao phó cho bà nội. Hai người nhớ tiếng Việt cùng nhau nói không hết
chuyện. Mẹ Hà đi làm phụ bếp ở nhà hàng về đem theo mấy món đồ xào ế bà chủ
cho.
Anh
Hải được mời ở lại ăn cơm. Anh ăn cật lực làm Hà nấu thêm cơm cho ba nó khuya
đi làm ca về. Bà nội hài lòng nghe anh kể từ tám tháng nay chỉ lo học bù đầu
làm luận án thạc sĩ nên không có thời giờ để giao tiếp với ai. Thèm món ăn Việt
Nam, nhớ tiếng Việt và muốn tìm Việt kiều làm quen nhưng chưa có dịp.
Đến
mười giờ, ba Hà đi làm về mà Hải vẫn chưa chịu từ giã. Mới nhìn qua mà ba Hà có
cảm tình với anh sinh viên cao học ngay. Ba nói có một đề nghị làm Hà rụng rời:
-
Ngay ngày mai cháu đến dạy tiếng Việt cho con nhỏ này. Cháu vừa biết tiếng Pháp
vừa rành tiếng Việt dạy nó sẽ dễ. Sẵn ký túc xá hè đóng cửa để sửa chữa cháu cứ
đến nhà bác ở, khỏi thuê chỗ khác làm gì mắc công!
Buổi
học đầu tiên làm Hà lo sợ. Không phải nó ngán ông thầy từ trên trời rơi xuống
mà sợ ba nó làm to chuyện nếu nó học không tốt.
-
Em phải chịu khó nói tiếng Việt - anh Hải mào đầu. Anh biết em hiểu hết nhưng
ngại nói vì sợ sai.
Hà
bực bội đưa tay sửa gọng kính. Và như thói quen, những lúc thế này tự dưng
nó... buồn tiểu. Hà đứng dậy dợm bước.
- Em đi đâu?
- Tôi muốn đi toilette -
Hà cương quyết nói bằng tiếng Pháp.
- Nói tiếng Việt xem
nào! Nếu không tôi không cho đi.
- Con muốn đi đái!
Ông
thầy bật cười ngặt nghẽo làm Hà ngơ ngác nhưng nhịn không nổi. Nó vụt chạy đi.
Lúc trở vào phòng học vẫn thấy thầy ôm bụng cười khùng khục.
-
Tại sao anh cười! Hà khó chịu hỏi bằng tiếng Pháp, lần nào tôi nói tiếng Việt
cũng có người cười hoặc tức giận.
-
Sao em lại xưng "con" với anh? Lại còn nói "đi đái", nghe
không hợp với một cô bé đeo kính cận sáng láng.
Bà
nội ở phòng bên nghe ồn ào bèn sang giải quyết. Thầy vỡ lẽ, thì ra Hà chỉ hay gặp
người Việt lớn tuổi nên có thói quen xưng "con", với tụi trẻ đồng
trang lứa nó dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau cho nhanh. Còn từ "đi
đái", quả thật hồi bé thỉnh thoảng ba vẫn gọi nó dậy "đi đái"
mà!
Thầy
biết dạy thế này gay go rất nhiều lần làm gia sư ở Việt Nam. Phải đổi phương
pháp, không nên nóng vội, tốt nhất nên thân thiệt với họ trò "mất gốc"
đã.
Thế
là anh nói tiếng Pháp với Hà, đề nghị nó hãy tâm sự về mình để hai người thông
hiểu nhau phần nào. Biết nó cũng thật sự muốn giỏi tiếng Việt để làm vui lòng cả
nhà nhưng ba nó tánh cộc cằn chỉ thích lớn tiếng mỗi khi nó nói sai, anh Hải tội
nghiệp cầm tay nó an ủi. Anh nói mình thông cảm cho hoàn cảnh những đứa trẻ bị
hai nền văn hóa xâu xé như Hà.
Anh
sẽ hết lòng giúp nó, miễn nó coi anh như một người bạn tốt. Những ngày hôm sau
tình hình khả quan hơn, học trò đã chịu mở miệng nói chút chút. Nghe Hà ngọng
nghịu, giọng lơ lớ, mặt hồi hộp sợ sai thầy vừa nén cười vừa cay mắt. Nhưng khi
hai anh em vừa ra khỏi nhà để đến hồ bơi Hà trở nên tự tin và nói tiếng Pháp
không cần xin phép. Anh Hải có vẻ thất vọng, thì ra học trò sợ phụ huynh hơn là
thầy. Hà cười, hù dọa anh bằng tiếng Việt "ba rọi" của mình:
-
"Toa" mà nói lại với ba con, con sẽ đè "toa" xuống đáy hồ đến
lúc có những hột nước đi lên cho "toa" chết luôn!
-
Em chứ không phải con, bong bóng nổi lên chứ không phải hột nước đi lên! Gọi bằng
"anh" chứ không được "toa"...
Học
trò không thèm nghe, nó đã búng chân lao vút đi trong làn nước mát để thầy đứng
xớ rớ chỗ cạn với đám con nít ồn ào.
Thấy
lố bịch với cô em Việt kiều, anh chàng lần lần vịn thành hồ tiến ra chỗ sâu. Một
lực kéo bất ngờ làm hai "ống sậy" của gia sư nhấc bổng lên. Uống lưng
bụng nước chàng sinh viên dở thể thao được Hà kéo vào.
-
Em định ám sát tôi để khỏi phải học tiếng Việt nữa phải không? - Nạn nhân tức
giận ho sặc sụa - Lần đầu tiên gặp em đã từ trên cầu phi thân đè tôi xuống đáy
cầu một lần rồi.
Ngày
mai ba Hà lái xe đưa anh Hải ra phi trường Lyon. Anh hứa vài năm sau lại sang để
làm luận án tiến sĩ. Khi đó chắc Hà đã nói tiếng Việt rất giỏi và không cần gia
sư nữa. Hà biết anh nói thế để khuyến khích chứ nó còn trật nhiều lắm. Mới hồi
hôm qua thôi khi bà nội kể chuyện những tên tội phạm mua chuộc cảnh sát, nó thắc
mắc: "Sao tụi nó phải mua con chuột của cảnh sát làm gì?"
Ba
Hà dạo này bớt cục tính, ông nghe lời anh Hải chịu khó học tiếng Pháp. Bởi thật
bất công khi trách con gái mất gốc trong khi bản thân mình không hòa nhập được
vào xã hội mới sau gần hai năm sinh sống.
Đang
ăn tiệc tiễn anh Hải về Việt Nam, mẹ Hà làm bể cái chén gây tiếng động trong
nhà bếp, nó vào phòng ăn kể với cả nhà: "Cái chén té từ trên bàn xuống"
làm thầy xấu hổ đỏ mặt.
Anh
kéo nó ra sân sau trao một món quà nhỏ. Con gấu mập ú ôm trái tim đỏ thật dễ
thương.
-
Đây là tim của anh, tấm lòng của một người anh dành cho đứa em mình - Anh Hải
lí nhí.
Hà
thắc mắc sao con trai Việt Nam thích ngụy trang tình cảm dưới lốt anh em làm
gì...
- Nhớ đừng có phát âm
sai chữ tim thành...
-
Biết rồi - Hà đỏ mặt nhớ lần nó kể bà nội bị bệnh "đau chim" làm anh
Hải há hốc nhìn nó kinh ngạc. Sau khi cả hai hiểu ra, bật cười đau bụng, đến
phiên bà nổi giận hai ngày.
-
Sáng mai em đi học lại, con Natalie phone nói đem từ Việt Nam qua cho em một
cái nón lá...
Đêm
trở lạnh, những cơn gió mùa thu đã đến đem những chiếc lá vàng đầu tiên lìa
cành. Hà nói giọng nuối tiếc một câu tiếng Việt văn chương đến mức làm thầy phải
giật mình: "Mùa hè đáng nhớ đã trôi qua...".
Thế
đó còn là tình-tự của những người sống trong đời, vẫn rất nhiều. Nhà Đạo ở khắp
nơi, lại cũng không thiếu những người buồn nhiều hơn vui mỗi khi tiến bước lên
đường, như ca-từ còn kể tiếp ở bên dưới:
“Nào cùng lên đường lòng không vương vấn
Giờ đây khi xuân ấm chan hoà,
Lòng người tưng bừng vui đón
Mùa xanh thắm tươi huy hoàng.
Nắng trong vườn, nhảy đùa vờn hoa
Này du dương đàn chim đua hót
Gió qua cành còn vương khúc ca
Đâu đây niềm hân hoan tràn đầy
Đời quanh ta nồng nàn hương ý
Chúng ta hoà linh hồn thanh khí
Dùng tài làm cho muôn đời vui sướng
hơn!
Nghệ sĩ! xuân mới đem đời tươi sáng về
Này nghe tương lai reo vang lời thơ ma
tuý.
Nghệ sĩ! hăng hái vung niềm tin bốn bề
Cầm tay vui say sưa ta cùng ca...
(Lê Vỵ
- bđd)
“Cầm
tay vui say sưa ta cùng ca...” có
thể và cũng sẽ là câu ca suốt một đời người của bạn, của tôi và của tất cả mọi
người trong đó có ta.
Trần Ngọc Mười Hai
Mong sẽ cùng với mỗi người và mọi người
mang niềm vui đến với muôn người.
Friday, 1 May 2020
“Làm sao mà quên được”
Chuyện Phiếm CN 3 Phục Sinh năm A
“Làm sao mà quên được”Ðời qua bút như xem
Dăm ba hạnh phúc ngắn
Sao quên được mà quên.”
(Pham duy - Làm sao mà quên được)
(Lc 14: 25-33)
Đúng thế. Có những điều hoặc
việc một khi đã xảy đến, thật khó quên. Quên sao được cuộc đời “qua bút như
xem”, và/hoặc “dăm ba hạnh phúc ngắn,
cũng dễ chịu. Càn khó quên hơn, những
tình tự được nghệ sĩ kể ở bên dưới:
“Một căn nhà nho nhỏ
Một em gái ngây thơ
Xinh tươi và bỡ ngỡ
Như bông hoa đầu mùa.cs from: http://www.lyricenter.com ]
Người hay cười e thẹn
Miệng như trái mơ ngon
Ðôi môi màu sắc pháo
Thơm như là quê hương
Mái tóc em nhẹ nhàng
Như làn sương thu sớm
Trong khu rừng êm ái
Chưa thoát cơn ngủ vùi
Tiếng nói em êm đềm
Êm như mùa thu đến
Vốn lá bay chập chờn
Trong khung trời thật bình yên
Làm sao mà quên được
Người em gái năm xưa
Sao quên được đôi mắt
Như ngôi sao trên trời.”
Một em gái ngây thơ
Xinh tươi và bỡ ngỡ
Như bông hoa đầu mùa.cs from: http://www.lyricenter.com ]
Người hay cười e thẹn
Miệng như trái mơ ngon
Ðôi môi màu sắc pháo
Thơm như là quê hương
Mái tóc em nhẹ nhàng
Như làn sương thu sớm
Trong khu rừng êm ái
Chưa thoát cơn ngủ vùi
Tiếng nói em êm đềm
Êm như mùa thu đến
Vốn lá bay chập chờn
Trong khung trời thật bình yên
Làm sao mà quên được
Người em gái năm xưa
Sao quên được đôi mắt
Như ngôi sao trên trời.”
(Phạm Duy – bđd)
Chuyện khó quên hơn, là lời lẽ được ghi ở Tin Mừng, như bên dưới:
Chuyện khó quên hơn, là lời lẽ được ghi ở Tin Mừng, như bên dưới:
Đọc Tin Mừng thánh Luca, người đọc thấy có đoạn 14
câu 25 đến 33 diễn-tả cũng ka1 rõ, những điều ghi trên bằng
lời lẽ sau đây:
“Hôm ấy, có rất đông người cùng đi đường với
Đức Giêsu. Người quay lại bảo họ:
"Ai đến với
tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa,
thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi,
thì không thể làm môn đệ tôi được.
Quả thế, ai trong
anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí
tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không? Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có
khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo:
"Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức làm cho xong việc. Hoặc có vua
nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính
xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân
tiến đánh mình chăng? Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua
đã phải sai sứ đi cầu hoà. Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì
mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.
Ở
đường thường, người người đều có trí nhớ rất tốt. Dù rằng, trong cuộc đời,
nhiều người vẫn thường bảo: trí nhớ là cái trí rất hay quên. Ở nhà thơ,
còn đó một nhận định:
“Trong mọi lúc hãy giữ lòng cao thượng”,
“không tỵ hiềm, không giận dữ ghen tuông.
Xoá hận-thù bằng mọi dấu yêu thương,
Mỗi kinh-nghiệm là một thày dậy dỗ.”
(Dẫn từ thơ Nguyên Đỗ)
“Giận dữ, ghen tương cùng tỵ hiềm xót xa”, nhất nhất đều là những đau
thương đuối ngã trên đường đời. Con đường lâu nay vẫn thắm đượm nhiều kinh
nghiệm cần lướt thắng.
Thế đó, là quan niệm sống của
người đời, ở ngoài đời. Trong Đạo, cũng thế. Cũng có nhiều nhân-sinh-quan/lập
trường khá kiên-định giúp người đi Đạo và giữ Đạo đeo đuổi cuộc sống có
ý-nghĩa, như nhận định khá rõ nét của đấng bậc nhà Đạo, như sau:
“Lướt thắng, là
chuyện cần làm, vào mọi lúc. Lướt, bằng yêu thương.
Thắng, bằng tha thứ, cùng giữ lòng cao thượng như Chúa dạy, suốt hôm nay. Lời Chúa dạy hôm nay,
thoạt nghe ta tưởng như đó là nghịch lý, rất khó nghe. Nghịch lý và khó nghe,
là bởi nếu không thận trọng ta những tưởng Chúa dạy phải giận hờn ghét ghen.
Ghét vợ ghét con, ghét cha mẹ ghét cả người thân ta cứ tưởng là có ghét như
thế, mới được gần gũi với Chúa. Với Cha.
Không. Không phải thế. Trình thuật hôm nay, thánh
sử Luca muốn diễn bày quyết tâm của các đồ đệ theo Chúa. Thánh sử diễn tả
bằng những lời lẽ rất triệt để. Điều, thánh nhân muốn nói, là: khi đã dấn bước
theo chân Chúa, con dân nhà Đạo cũng nên dứt khoát tư tưởng, cho trọn tình trọn
nghĩa. Trọn tâm can. Trọn tình vẹn nghĩa, tức chấp nhận lối cảm nghiệm rất sâu
sắc về cuộc đời. Cảm nghiệm để rồi, đem thái độ sống ấy vào chính con đường mòn
ta đi, trong cuộc đời.
Đọc Tin Mừng thánh Luca với đầu óc hoàn toàn cởi
mở, không theo theo nghĩa đen. Không thành kiến rất tối, người đọc hẳn sẽ nhận
ra rằng thánh Luca không có ý bảo: hãy ghét hết mọi người. Hoặc, ghét bỏ chính
mình. Ngược lại, thánh sử kêu gọi người người hãy yêu thương giùm giúp lẫn
nhau. Yêu thương giùm giúp mà chẳng cần tìm hiểu hoặc cứu xét xem người ấy là
ai. Người ấy có đáng yêu không. Cũng chẳng cần xét xem người ấy có là họ hàng
người thân, không.
Những gì Đức Kitô căn dặn nơi trình thuật, đã đưa
ta về lại với xác tín ta vẫn có từ trước. Đặc biệt hơn cả, là: dụ ngôn kể về
người Sa-ma-ri tốt bụng, mới đề cập hồi tuần trước. Điều này còn ghi rõ nơi lời
nguyện cầu “Lạy Cha”, Chúa vẫn khuyên.
Xem như thế, đã là đồ đệ theo chân Chúa, hết thảy
đều phải tâm niệm câu nói nằm lòng “tứ
hải giai huynh đệ”. Tức, anh em bốn bể đều người nhà. Con cái muôn
phương đều một Cha. Người Cha yêu thương. Cha trên trời. Đó là điều Đức Chúa
dạy tất cả các người con dưới thế: hãy yêu thương nhau như con một nhà.
Trình thuật Lời
của Chúa, thường
nhấn mạnh đến nền tảng của Đạo: tương quan với Chúa. Tương quan – hiệp
thông với Chúa, phải được dẫn chứng bằng đường lối ta cư xử với các người anh,
người chị cùng một Cha. Đường lối cư xử, tức cách xử sự của những người con
cùng Cha trên trời, không tùy vào hệ thống quân giai rắc rối, như ở đời. Cũng
chẳng tách bách họ hàng như gia tộc. Tương quan và hiệp thông với Chúa, không
thể cân đong đo đếm bằng những danh xưng/chức tước, tiền bạc của cải, hoặc tôn
giáo, nghề nghiệp, hoặc giai cấp xã hội. Tương quan với Chúa, là tâm tình thân
thương trìu mến được diễn bày với người dưng khác họ, ở đâu xa.
Trình thuật,
xưa nay vẫn bàn về tương quan ta đang có giữa những người anh em đồng hội đồng
thuyền, sống gần gũi với ta. Trong tương quan đối xử, điều quan trọng không nằm
ở chỗ: người này người kia đánh giá thế nào về ta. Nhưng, bằng vào mức độ ta
quan tâm chăm sóc mọi người đến thế nào. Quan tâm chăm sóc ấy còn được gọi là
lòng yêu thương xót xa thể hiện bằng cử chỉ và tâm tình khi ta tiếp xúc với
những người dưng khác họ, mà thôi.
Ai tìm sự bình an hài hoà nơi thái độ quan tâm chăm
sóc những người ngoài luồng, ngoài Đạo, thì người ấy sẽ cảm nghiệm được điều mà
thánh Phao-lô khẳng định trong thư gửi cộng đoàn tín hữu Do thái:
“Nơi mà anh chị em
phải đến, đó chính là núi Sion. Là chốn thành đô của Thiên Chúa cùng với toàn
thể Hội thánh ở nơi đó mỗi người là “trưởng tử” và là công dân của Nước Trời.”
Trình thuật xưa
nay lại cũng nhấn mạnh thêm điều này: chúng ta đương nhiên là đã yêu thương
người thân thuộc cùng giòng họ. Không cần nói cũng biết. Nhưng, điều hệ trọng
Chúa ân cần dặn dò, là: nếu ta chỉ yêu thương đùm bọc người thân yêu ruột thịt
mà thôi, như thế hoàn toàn không trọn nghĩa, vẫn chưa đủ.
Giả như, ta chỉ thỏa mãn ước nguyện của người thân
yêu/ruột thịt mà thôi, chẳng đoái hoài đến nhu cầu và thân phận của người dưng
khác họ nào khác, tức là ta đã bất công với gia đình rộng lớn gồm những người
con cùng Cha trên trời. Nếu không nhận ra người anh người chị trong gia đình
lớn như người thân thuộc, ta không thể nào trở thành đồ đệ của Thầy Chí Thánh.
Bởi, như thánh sử Luca ghi rõ:“Mỗi lần
các ông từ chối không chăm sóc những người anh chị em của Ta, tức là các ông từ
chối chính Ta.”
Nếu chỉ yêu thương đùm bọc mỗi giòng họ người thân
của mình, thôi. Đó là thứ “ghét bỏ” mà Đức Giêsu không muốn
con cái và đồ đệ Ngài thực hiện. Nói tóm lại, là người theo Chúa đích thật, ta
phải nhận ra sao bản của Thầy Chí Thánh nơi tất cả những người anh người chị
thân thương hoặc chỉ người dưng khác họ, không hơn không kém.
Yêu thương đùm bọc Đức Giêsu nói đến, còn được
thánh Phaolô bổ túc bằng thư tâm tình xin anh Philêmôn nhận người dưng khác họ
là nô lệ Ônêximô làm người anh em thân thuộc:
“Tôi xin anh cho đứa con sinh ra trong cảnh xiềng xích,
xin gửi về anh
để xin anh đón nhận
như người ruột thịt.”
(Plm 1: 10-14).
Tình yêu thương mà thánh nhân đề cập là tha thứ cho
những gì nô lệ Ônêximô đã làm. Nay người nô lệ ấy đã trở thành anh em cùng nhà.
Nhà của tín hữu Đức Kitô Nhân Hiền. Ở nơi đó, mọi người coi nhau như anh em
ruột thịt.
Cuối cùng, cởi bỏ mọi hình thức thân cận, ruột thịt
là để ta có được tự do mà theo đuổi sự thật. Sự thật về lòng yêu thương đùm bọc
luôn thăng hóa. Và, khi đã thăng hóa trong yêu thương như thế, mọi người theo
chân Chúa sẽ tự tạo cho mình niềm phấn khởi sẵn sàng lập một hành trình. Hành
trình luôn “có lòng cao thương; không tỵ hiềm, không giận dữ ghen tuông”.
Nhưng, xóa bỏ hận thù bằng mọi dấu yêu thương.” (X.
Lm Richard Leonard
sj, Suy tư Tin Mừng các ngày Chúa Nhật)
Với người thường ở đời, lướt thắng mọi cản
ngăn không là điều khó làm, nếu người người gia tăng và chú tâm vào việc tập
luyện thường ngày. Chỉ cần biết thương yêu, ôm ấp người cần được yêu, như nhận
định của nhà thơ/người viết Lê Hữu qua bài viết mang tên Ai cũng
cần một vòng tay ôm như bên dưới:
“Genny gửi
đi giòng text
cuối cho Dick, bạn trai và cũng là đồng nghiệp của cô ở sở cảnh sát Dallas, khi
bước đến gần căn apartment của cô ở lầu 3. Lúc ấy khoảng gần 10 giờ đêm. Cô về
muộn hơn mọi ngày sau ca trực kéo dài suốt 14 tiếng. Một ngày đầu tuần khá mệt
mỏi và nhức đầu vì những chuyện lỉnh kỉnh chẳng đâu vào đâu. Cô cần nghỉ ngơi
để lấy lại sức.
Khi vừa tra chìa khóa vào ổ khóa cửa phòng, Genny
cảm thấy có điều gì bất thường. Cô luôn cẩn thận khóa cửa, tắt đèn mỗi khi rời
nhà. Cửa dường như không khóa, cô xoay nhẹ tay nắm cửa, cánh cửa mở he hé.
Genny khẽ giật mình, đặt tay lên báng súng như một phản xạ tự nhiên. Ánh đèn
vàng từ bên trong hắt ra. Genny suy nghĩ thật nhanh. Ngoài Dick ra, không ai
biết chỗ ở của cô. Kẻ nào đã đột nhập vào phòng cô?... Genny rút súng, lùi lại
một bước, tay giơ cao khẩu súng ngắn, chân đạp mạnh vào cánh cửa.
-Đứng yên tại chỗ. Giơ tay lên! Genny hét lớn.
Cửa mở toang. Cô trông thấy một gã đàn ông ngồi dựa
lưng trên ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, tay cầm vật gì đó.
“Bỏ ngay cái đó xuống. Giơ hai tay lên!” Genny nắm
chặt khẩu súng bằng cả hai tay, mũi súng chĩa thẳng về phía kẻ lạ mặt.
Trước mắt cô là gã đàn ông da màu lạ hoắc. Gã mặc
quần short, tay cầm vật gì lấp lánh cô không nhìn thấy rõ. Gã chồm người dậy,
nhìn chòng chọc vào cô.
“Giơ hai tay lên! Bỏ cái đó xuống ngay, nếu không
tôi bắn.” Genny quát lên và lùi lại một chút, hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng.
Gã đàn
ông đứng bật dậy, dáng cao lớn, khệnh khạng.
“Hey!
Hey! Hey!” Gã trợn mắt, xăm xăm bước về phía cô…
“Đoàng! Đoàng!” Genny nổ liền hai phát. Gã bật ngửa
ra sau, nằm ngay đơ, đầu gối lên thành ghế sofa.
Suốt những năm hành nghề cảnh sát, Genny vẫn được
đồng nghiệp thán phục về tài thiện xạ, đã bắn thì không trật vào đâu được. Cô
từ từ bước qua cửa, men sát theo vách tường rồi lọt hẳn vào phòng trong lúc hai
tay vẫn không rời khẩu súng, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống thân hình bất
động dưới chân sofa. Gã da màu nằm im không nhúc nhích, máu loang trước ngực.
Genny đảo mắt một vòng, nhìn quanh. Và, chỉ trong
một vài giây, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn phòng khách, cô nhận ra điều gì
khác thường… Cô lắc lắc đầu mấy cái cho thật tỉnh táo. Genny bỗng lạnh sống
lưng. Cô thấy chóng mặt, rồi khẩu súng trong tay rớt xuống lúc nào cô không
hay.
Đây không
phải là căn apartment của cô. Cô đã vào nhầm phòng.
Genny vội quỳ xuống bên người đàn ông. Gã nằm ngửa,
hai mắt mở lớn, trợn trừng. Bàn tay phải mở ra cho thấy vật trong tay gã là
chiếc muỗng nhôm. Một ly kem ăn dở và hộp kem mở nắp ở trên chiếc bàn thấp cạnh
sofa. Máu vẫn loang trên sàn nhà…
Genny ngồi bật dậy, hoảng hốt... Cô đã làm gì vậy?!
Cô đã giết người. Rồi Genny lại quỳ xuống, đặt tay lên ngực gã. Cô nhớ tới
những thao tác CPR từng ứng dụng. Vô ích, viên đạn trúng ngay tim. Dưới chân cô
đã là một xác chết. Cô nhìn lại bàn tay mình. Máu. Genny cố trấn tĩnh, gọi số
911 trước khi gieo mình xuống chiếc sofa mà người đàn ông đã ngồi trước đó ít
phút.
Tiếng Tivi góc
phòng phát đi bản tin về vụ cướp ở đâu đó. Genny nghe tiếng lao xao và tiếng
chân người từ ngoài hành lang…
Phiên tòa bước sang ngày thứ 5, dự trù sẽ đưa ra
phán quyết chung thẩm. Genny trông hốc hác, hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Cô
phải trả lời nhiều câu hỏi từ công tố viện. Trả lời câu hỏi đầu tiên, Genny nói
cô không biết gì về Bruce, người hàng xóm đã thiệt mạng vì hai phát súng nghiệt
ngã của cô đêm ấy. Người thanh niên da màu chết bất ngờ, không hiểu được vì sao
mình phải chết.
Bruce ở lầu số 3, trong căn phòng ngay bên dưới
phòng của Genny ở lầu 4. Anh là nhân viên kế toán của một công ty tài chánh.
Bruce kém cô ba tuổi, là một thanh niên hiền lành và tốt bụng, hay giúp đỡ
người khác. Ngoài công việc ở sở, anh là thành viên của Hội đồng Mục vụ Giáo xứ
tại một nhà thờ ở địa phương trong nhiều năm.
Công tố viên muốn cô diễn lại trình tự mọi chuyện
xảy ra vào hôm ấy và phóng ra liên tiếp những câu hỏi như không để cô có thì
giờ đắn đo suy nghĩ.
-Chuyện gì làm cô không tỉnh táo hôm ấy?
-Tôi không
rõ. Có thể tôi đã làm việc quá sức. Tôi đã làm đến hơn 14 tiếng thay cho người
bạn trong sở nghỉ bệnh.”
-Còn gì nữa?
-Tôi về
muộn, khá mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Từ lúc xuống xe ở parking, tôi vừa
đi vừa text message với người bạn cùng sở nên không nhận ra mình đang ở lầu 3
chứ không phải lầu 4.”
-Mỗi phòng đều có tấm biển ghi số phòng gắn trên
cửa, cô không nhìn số phòng?”
-Không, Genny
lắc đầu, phòng tôi
ở dãy bên tay phải, cạnh phòng cuối cùng của hành lang. Rất dễ nhận biết, tôi
cứ đi thẳng tới đó.
-Khi mở cửa phòng, cô không nhận ra đấy không phải là phòng mình?
-Không,
Genny lắc đầu, Đèn không
đủ sáng. Cách bài trí nơi phòng khách khá giống với phòng tôi. Bộ sofa cũng gần
như cùng một kiểu, một màu.”
-Cô nghĩ gì và phản ứng thế nào vào lúc ấy?”
-Một kẻ lạ
nào đó đột nhập phòng mình. Tôi rút súng ra. Tôi cần phản ứng thật nhanh, nghề
nghiệp dạy tôi như vậy.
Công tố
viên không hỏi tiếp. Phòng xử chìm trong im lặng vài phút.
-Cô nghĩ gì trong đầu khi nổ súng vào người
đó?
-Tôi sợ,
Genny trả lời, giọng run run. Tôi yêu cầu anh ta đứng yên và giơ tay lên đến
mấy lần, nhưng anh ta bỗng hét lớn: ‘Hey,
hey, hey! như bị kích động và sấn về phía tôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ giết mình.
Tôi không còn cách nào. Bắn chậm thì chết, Genny
khóc nức lên…
Nhiều
tiếng lào xào… Bà thẩm phán Tammie nhìn Genny chăm chú, khẽ gật gù.
-Tôi ngu ngốc quá!… Genny nói trong tiếng nấc. Tôi
muốn được trừng phạt.
-Cô nói
tiếp đi, rồi sao nữa? Mọi người vẫn đang nghe cô. Thẩm phán Tammie lên tiếng.
-Tôi thấy
mình thật xấu xí, đáng kinh tởm. Genny nói nhỏ, cúi gầm mặt. Tôi thù ghét
tôi mỗi ngày. Tôi biết mình sẽ không bao giờ tìm được một ngày bình yên trong
suốt phần đời còn lại.
Genny sẽ nhận bản án chung thẩm hôm nay. Việc xét
xử và nghị án có khuynh hướng bất lợi cho cô trong bối cảnh khá căng thẳng do
những đợt biểu tình phản đối tình trạng bạo hành của cảnh sát đối với người da
màu gần đây vẫn chưa lắng xuống. Công tố viện có vẻ muốn cáo buộc tội sát nhân
cho cô hơn là ngộ sát để làm dịu bớt những làn sóng phẫn nộ. Trong suốt phiên
xử Genny tránh cái nhìn từ phía những người thân của Bruce. Cô tin là họ căm
ghét cô và chỉ muốn cô phải chịu bản án nặng nhất.
Công tố viện đề nghị bản án 28 năm tù giam, bằng
con số tuổi của Bruce vào ngày sinh nhật của anh ta trong tháng này nếu như anh
còn sống. Genny đã lấy đi những năm tuổi đẹp nhất của anh ta và cô phải trả lại
đúng số năm ấy.
Sau nhiều giờ nghị án của bồi thẩm đoàn, Genny sau
cùng nhận phán quyết chung thẩm là 10 năm tù giam và có thể xin được ân xá sau
5 năm ngồi tù. Những nguời thân trong gia đình nạn nhân được phép lên tiếng.
Alice, mẹ của Bruce, chỉ sụt sùi kể lể, không nói được gì nhiều. Beck, ông bố,
lắc lắc đầu tỏ dấu không muốn lên tiếng.
Mọi người hướng về Ben, em trai của Bruce, người
nói những lời sau cùng. Chàng trai 18 tuổi, mặc bộ vest đen chỉnh tề, đeo kính
trắng, khuôn mặt có nét từa tựa ông anh cậu.
-Tôi không
ghét chị, cho dù chị đã làm chúng tôi phải xa lìa Bruce, Ben cất tiếng sau ít giây im lặng. Cậu đưa mắt về
phía Genny, nói chậm rãi: Tôi thực
lòng mong muốn những điều tốt lành cho chị. Tôi cũng không muốn chị phải vào tù
một ngày nào. Và tôi tin là Bruce, anh tôi, cũng muốn như vậy. Tôi hiểu Bruce
hơn ai hết. Anh ấy rất mau quên và dễ tha thứ, anh ấy không muốn chị phải vào
tù đâu. Anh ấy chẳng oán ghét ai bao giờ, và cũng chẳng muốn làm ai buồn khổ.
Những gì tôi nói ra đây là những điều tôi học được từ Bruce. Giá như anh ấy có
ở đây thì anh ấy cũng sẽ nói giống như tôi vậy. Việc đã rồi, chị đâu có muốn
như thế, phải không? Chẳng ai muốn như thế cả.
Ben ngừng lại. Phòng xử không một tiếng động. Mọi
người im lặng, chờ nghe cậu nói tiếp. Ben nhìn thật lâu vào đôi mắt Genny đỏ
hoe.
-Anh ấy
chắc chắn tha thứ cho chị. Chị cũng cần tha thứ cho chị.” Ngừng một chút, Ben
nói tiếp, “Nếu chị không làm được vậy, chị hãy tìm đến với Chúa. Một khi chị
biết lỗi và hối lỗi thì Chúa sẽ tha thứ cho chị. Phần tôi…, tôi cũng tha thứ
cho chị.”
Ben lại ngừng
một chút, rồi cậu hướng cái nhìn về bà thẩm phán Tammie.
-Liệu tôi có thể dành cho chị ấy một cái ôm không?
Không có
tiếng trả lời.
-Tôi có được phép ôm chị ấy không? Ben hỏi lại lần
nữa, giọng khẩn khoản:
-Tôi được phép chứ? Xin cho tôi…
-Được. Bà thẩm
phán nói, sau ít giây bối rối.
Ben rời bàn, bước xuống. Phía bên kia, Genny đưa
mắt nhìn viên cảnh sát bên cạnh cô. Anh ta đứng lặng yên, không nói năng gì. Cô
bước ra khỏi hàng ghế tiến về phía Ben. Khi tới gần Ben, cô dang rộng cánh tay,
lao vào ôm chầm lấy cậu. Hai cánh tay cô quấn chặt cổ cậu.
Mọi người nghe rõ tiếng khóc nức lên của hai người. Ben ôm lấy tấm lưng Genny, hai bàn tay cậu xòe rộng
xoa xoa, vỗ dọc lưng cô.
-Em tha thứ cho tôi? Genny thì thầm.
-Tôi không nghe lầm chứ? Tôi muốn được nghe lại một
lần nữa. Xin làm ơn…
-Tôi tha
thứ cho chị, Ben khẽ
nói: Bruce
muốn tôi làm việc đó. Anh ấy và tôi tha thứ cho chị.
Genny áp mặt vào ngực Ben. Cô buông lỏng đôi tay,
rồi cô lại ôm chặt lấy Ben lần nữa.
-Thế còn những người khác trong gia đình em?
-Tôi không rõ, tôi tin mọi người rồi sẽ tha thứ cho
chị. Ngừng một chút, Ben nói:
-Tin tôi
đi, khi tìm đến với Chúa, chị sẽ được bình an thôi. Hãy can đảm lên, chị hứa
với tôi đi.
-Tôi hứa, tôi hứa…, Genny
nghẹn lời. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
-Peace be with you! Ben thì
thầm lời cuối trong lúc chậm rãi buông cô ra.
Không một ai trong phòng nghe được họ nói gì. Viên
cảnh sát dìu Genny về lại chỗ ngồi.
Ben quay
nhìn Genny trong một thoáng trước khi rời phòng xử.
Ted, luật sư biện hộ cho Genny, chìa tay bắt tay bố
của Ben khi hai người cùng bước ra ngoài hành lang.
-Cậu bé
này tốt hơn chúng ta rất nhiều, bản thân tôi phải học nhiều ở cậu. Chỉ có chiếc
ôm ấy mới chữa lành được những vết thương.”
-Đúng thế! Beck khẽ
gật gật đầu.
Rồi ông quay nhìn con trai mình đứng phía sau, đưa
ngón tay cái lên. Hai bố con cùng bước xuống những bậc thang cấp của tòa
án.
-Vậy là xong. Beck siết
chặt vai cậu, nói:
-Bố cám ơn
con. Bố yêu con, Ben. Bây giờ Bố cảm thấy nhẹ nhõm. Tạ ơn Chúa, giờ đây Bố Mẹ
vẫn có con bên cạnh. Tất cả rồi sẽ qua đi. Chúng ta cần phải sống. Mọi người
cần phải sống. Chúng ta không để bất cứ thứ gì đè nặng trái tim mình.
Ben im
lặng, cậu cũng nghĩ như bố.
-Mỗi người
một phần số, Beck nói tiếp. Chúng ta không làm khác đi được, nhưng chúng ta có
thể làm nhẹ bớt phần nào những gánh nặng. Ai cũng cần một vòng tay ôm.
Ben vẫn im lặng. Cậu hít sâu và thở ra một hơi dài.
Cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm như Bố.
Chiều xuống dần. Hai bố con sánh đôi bên nhau. Beck
lại bóp nhẹ mấy cái vào vai Ben. Và ông choàng hẳn tay qua vai cậu, rồi khoác
vai cậu bước đi thân mật như hai người bạn.
-Bố nói
đúng, Ben thầm nghĩ. Ai cũng cần một vòng tay ôm.” (Lê Hữu phỏng
theo bản tin trên báo
The Dallas Morning News, ngày 2/10/2019)
Để minh-họa cho câu chuyện vừa bàn, tưởng
cũng nên quay về với truyện kể để dễ nhớ.
Điện thư gửi về cũng mới đây hay lúc
nào cũng thế. Lúc nào cũng nghe như mới. Bởi thế nên, người người vẫn thích
nghe truyện kể, dù truyện ấy vui/buồn hoặc gây nhiều suy nghĩ, vẫn là chuyện
cần nghe và cần nghĩ suy, không ngừng nghỉ.
Thế đó, là đôi giòng chảy cũng hơi
dài, chỉ cố nói lên với người đọc rằng: Có những sự việc hoặc truyển kể, khiến
nhiều người bảo: “Làm sao mà quên được”. Nói
rằng, bạn và tôi, ta có thể đóng máy mà nghỉ ngơi, rồi thôi.
Trần Ngọc Mười Hai
Có những truyện kể hoặc sự
việc xảy đến với mình
“làm sao mà quên được” hỡi Trời!
Subscribe to:
Posts (Atom)