Saturday, 1 July 2017

“Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên,”



Chuyện Phiếm Đọc Trong Tuần 14 thường niên năm A 09/7/2017

“Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên,”
Giăng mắt trời mưa phố xưa buồn tênh.
Gót mòn tìm dư hương ngày xưa,
Bao nhiêu kỷ niệm êm ái.
Một tình yêu thoát trên tầm tay.”

(Song Ngọc - Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân)

 
(1 P 2: 4-5)

Nói cho ngay, bạn và tôi có gọi nhau là “cố nhân”, “người mới/việc mới” hay gì gì đi nữa, cũng đều thế. Gọi sao thì gọi, miễn còn giữ “Bao kỷ-niệm êm-ái”, Một tình-yêu thoát trên tầm tay” hay “dư-hương ngày xưa” cũ, vẫn là điều cần gọi, rất hôm nay.

Hôm nay đây, ai cũng thấy nhiều “kỷ-niệm đẹp” thêm mãi, khi “trở về đây, với con đường xưa”, như sau:  

“Tôi trở về đây với con đường xưa,
Đâu bóng người thương cố nhân về đâu?
Tiếng buồn chợt đâu đây vọng đưa,
Công viên lạnh lùng hoang vắng.
Ngọn đèn đêm đứng im cúi đầu.
Thu đến thu đi cho lá vàng lại bay.
Em theo bước về nhà ai,
Ân tình xưa đã lỡ,
Thời gian nào bôi xóa,
Kỷ niệm đầu ai đành lòng quên?
Phố buồn mình tôi bước chân lẻ loi.
ray rứt trời mưa bỗng nghe mặn môi.
Nỗi niềm chuyện tâm tư người ơi.
Xin ghi nhạc lòng thương nhớ,
Mình gọi nhau cố nhân u sầu.”
(Song Ngọc – bđd)

Hôm nay đây, trong chốn nhà Đạo rất Công-giáo ở trời Tây, lại cũng thấy đôi ba chuyện về chức-năng, chức-tước và chức-vụ của các linh-mục/thày cả ở Nước Trời, rất “nhiều chuyện”. Có những chuyện bên lề/bên lối, lại cứ lách chách như sau:

“Tại một số quốc gia, việc ban phát phép Bí-tích có thể được xem như công việc hơi có tính máy móc, không phải đối với cộng-đồng Giáo-hội, mà là đối với chính vị linh-mục, của chúng ta. Chẳng hạn như, nếu quí vị là mục-tử hoạt động tại một số nước ở Nam Mỹ, thật không là chuyện thường tình để cứ phải làm đến 7 lễ vào ngày cuối tuần, sau đó còn rửa tội cho hơn 50 em bé lớn/nhỏ, để rồi sau đó, tự mình có cảm giác thấy mình không hơn gì một loại máy mới rất tân kỳ, chuyên ban phát Bí tích cho giáo-dân…” (X. Fr Alexander Lucie-Smith, The Protestant ‘Robot pries’ shows us one thing – the priesthood cannot be replaced”, Catholic Herald 05/6/2017)

Linh mục Alexander Lucie-Smith có trích-dẫn hoặc bàn-luận như trên, cuối cùng cũng chỉ để so-sánh đôi ba chuyện rồi lại cũng quay về với Giáo-hội mình mà quyết rằng: Giáo-hội ta, vẫn còn nhiều đấng bậc vị vọng rất “ngon cơm”, đáng để giới trẻ noi gương mà tiếp tục những “bước chân âm-thầm”, đầy tầm vóc cũng rất đẹp.

Thế nhưng, dưới tầm nìn của Đức đương kim Giáo Tông Phanxico6 nhà mình, thì các đấng bậc hôm nay, rày ra sao? Xin mạn phép, mượn bản dịch của tác-giả Trần Tài, cho tiện bề sắp xếp, như sau:

Tại Genova, Đức Giáo Hoàng lên án thói vu khống trong Giáo Hội: "Hãy tống cổ các chủng sinh nói xấu người khác ra khỏi chủng viện" Những lời cứng rắn của Đức Giáo Hoàng Phanxicô nói với chủng sinh và tu sĩ: “Cần phải loại trừ những người hay nói hành nói xấu ra khỏi chủng viện,vì họ sẽ làm hại hàng giáo sĩ”.

Hãy tống cổ khỏi chủng viện các chủng sinh nói xấu người khác.” Đức Thánh Cha đã nói cách mạnh mẽ như thế trong cuộc gặp gỡ 1.800 linh mục, nữ tu và chủng sinh tại nhà thờ thánh Lorenzo của giáo phận Genova, sáng ngày 27-5-2017.

Nói xấu hình như đã là căn bệnh đầu hết và kinh niên trong hàng ngũ viên chức của Giáo Hội.
ĐTC mời gọi các linh mục phát triển tình huynh đệ với nhau, chứ không bán đứng anh em, lột da anh em, theo hình ảnh ma quỉ. ĐTC cảnh giác các linh mục và chủng sinh trước hàng loạt những điều vi phạm tình huynh đệ linh mục: sự ghen tương, cạnh tranh, nói xấu, vu khống hoặc những nhận xét hạ giá người khác.

Ngài nói:  “Chúng ta là những môn đệ của Chúa, chúng ta phải giúp đỡ nhau… cả khi xảy ra những tranh luận, nhưng không nên sợ những cuộc thảo luận, vì nó chứng tỏ có tự do, tình thương và huynh đệ”.

Vu khống là một tật bệnh kinh niên trong Giáo Hội. Và trong những năm gần đây, đặc biệt là với sự xuất hiện các vụ bê bối liên quan đến Vatican, tật xấu này đã bộc lộ rõ tất cả sức mạnh của mình. Đức Phanxicô đã lên án tật xấu này nơi những người làm việc tại Giáo triều La Mã trong bài phát biểu dài vào năm 2014, khi ngài liệt kê mười lăm căn bệnh trầm kha trong giáo triều. Trong số này, có tật nói hành nói xấu và tung tin đồn. Trong buổi tiếp kiến ngày 9-9-2016 dành cho 94 Giám Mục thuộc các xứ truyền giáo, đang tham dự khóa bồi dưỡng do Bộ Truyền Giáo tổ chức tại Rôma, ĐGH Phanxicô đã căn dặn các Giám Mục: “Kẻ nói hành nói xấu là một “tên khủng bố” ném bom để phá hủy. Xin anh em vui lòng chiến đấu chống chia rẽ vì đó là một trong những võ khí của ma quỉ để phá hoại Giáo Hội địa phương và Giáo Hội hoàn vũ.
(Trần Tài biên dịch và gửi lên mạng ngày 29-05-2017)

Nói gì thì cứ nói, chí ít là nói với và nói cho nhau nghe về những chuyện đang xảy ra ở nhà Đạo mình, vẫn là điều tốt. Kể gì thì kể, hãy cứ kể cho nhau nghe những câu truyện kể rất dễ nể, để bạn và tôi, ta còn nhớ để đời mà suy-tư lĩnh hội những điều hay đẹp, cũng tốt thôi. Kể bằng truyện kể, vẫn là điều hay đều tốt, trong chiều hướng rất “phiếm” nên khích-lệ lai rai, dài dài hơn nữa.

Kể, là kể nhiều những câu truyện nhè nhẹ, rất không tệ, để rồi ta còn dành thì giờ ra mà suy-nghĩ với áp-dụng vào đời sống tư riêng của mỗi người, chứ! Kể cho nhiều, hãy cứ bắt đầu bằng câu truyện như sau:

 Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi:
-Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy? 
Khi tôi nhìn sang, chợt thấy một ông lão đang nhìn chằm chằm về phía mình, bên cạnh còn có một bà lão. Thấy tôi nhìn sang, họ liền vội vã cúi gầm mặt xuống. Tôi không quen biết gì với cả hai người, nhưng nhìn họ cũng không giống những người ăn xin, quần áo họ mặc trông còn mới. Điều khiến mẹ nói họ giống ăn mày là vì cái lưng còng, bên cạnh còn có cây gậy.

Mẹ bảo Thiên Trì vốn là cô nhi, bên đó vốn không có người thân đến, nếu như không phải chỗ quen biết gì thì hãy đuổi họ đi.
-Thời buổi này, những người ăn xin rất là xấu nết, cứ thích đợi ở trước cửa nhà hàng, thấy nhà nào có đám tiệc liền giả làm người thân đến ăn chực. Tôi nói:
-Chắc không vậy đâu mẹ, để con gọi Thiên Trì đến để hỏi thử xem sao?

Thiên Trì giật mình hoảng loạn khiến cho những bó hoa tôi đang cầm trên tay rơi “bịch” xuống đất, cuối cùng anh ấp a ấp úng nói họ chính là ông chú và bà thím của mình. Tôi khẽ liếc mẹ một cái, ý nói rằng suýt chút nữa đã đuổi người thân đi rồi. Mẹ nói:
-Thiên Trì, con không phải là cô nhi sao? Vậy thì người thân ở đâu ra vậy? Thiên trì sợ mẹ, cúi gầm mặt xuống nói đó là họ hàng xa của anh, rất lâu đã không qua lại rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, trong nhà ngay cả một người thân cũng không đến, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vậy nên…..Tôi dựa vào vai Thiên Trì, trách anh có người thân đến mà không nói sớm, chúng ta nên đặt cho họ một bàn, nếu đã là họ hàng thân thích thì không thể ngồi ở bàn dự bị được. Thiên Trì ngăn lại, nói là cứ để họ ngồi ở đó đi, ngồi ở bàn khác họ ăn uống cũng không thấy thoải mái. Mãi đến lúc mở tiệc, ông chú và bà thím cũng vẫn ngồi ở bàn đó.

Lúc mời rượu đi ngang qua bàn hai người ngồi, Thiên Trì do dự một hồi rồi vội kéo tôi đi ngang qua. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy họ cúi mặt xuống đất, nghĩ ngợi một hồi, tôi kéo Thiên Trì trở lại:
-Ông chú, bà thím, chúng con xin kính rượu hai người!” Hai người ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Đầu tóc hai cụ đều đã bạc trắng hết cả, xem ra già nhất cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, đôi mắt của thím rất sâu, mặt tuy đối diện với tôi nhưng ánh mắt cứ lờ đờ, chớp giật liên hồi. Tôi lấy tay quơ qua quơ lại vô định trước mặt bà thím, không thấy có phản ứng gì, thì ra bà thím là một người mù.
-Ông………ông chú…. bà thím….., đây là vợ con Tiểu Khiết, bây giờ chúng con xin được kính rượu hai người! Thiên Trì đang dùng giọng quê để nói chuyện với họ.
-Ờ…..ờ……”, ông chú nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, tay trái vịn vào vai của thím, còn tay phải run run nhấc ly rượu lên, lòng bàn tay đều là những vết chai màu vàng, giữa những khe móng tay dày cộm còn dính lại bùn đất màu đen.

Những tháng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khiến cho họ bị còng lưng quá sớm. Tôi kinh ngạc phát hiện rằng, chân phải của ông chú là một khoảng trống không.
Bà thím thì bị mù, ông chú thì bị què, sao lại trên đời lại có một đôi vợ chồng như thế?
-Đừng có đứng nữa, hai người hãy ngồi xuống đi”.
Tôi đi sang dùng tay dìu họ. Ông chú loạng choạng ngồi xuống, lúc ấy không hiểu tại sao bà thím lại nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, còn ông chú thì chẳng nói chẳng rằng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng bà. Tôi thật muốn khuyên họ vài câu, nhưng Thiên Trì đã kéo tôi rời khỏi.
Tôi nói với Thiên Trì:
-Đợi đến khi họ về nhà hãy cho họ chút tiền đi, tội nghiệp quá. Hai người đều bị tàn tật cả, những tháng ngày sau này không biết ông bà phải sống thế nào đây”.
Thiên Trì gật gật đầu không có nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi. Đêm trừ tịch đầu tiên sau ngày cưới Thiên Trì bảo rằng dạ dày bị đau nên không ăn cơm tối được, cứ thế đi về phòng ngủ. Tôi bảo mẹ hãy nấu chút cháo, rồi cũng theo vào phòng. Thiên Trì nằm trên giường, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt. Tôi bảo:
-Thiên Trì không nên như vậy, đêm trừ tịch đầu năm mà không ăn cơm tối với cả nhà, lại còn chạy về phòng như thế nữa. Cứ như là cả nhà em bạc đãi anh vậy, cứ mỗi lần đến ngày lễ Tết đều bị đau dạ dày, sao lại có chuyện như vậy được? Thật ra em biết anh không phải là bị đau dạ dày, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Thiên Trì rầu rĩ một hồi lâu, rồi nói:
-Xin lỗi, chỉ là anh nhớ đến ông chú và bà thím, còn có ba mẹ đã mất của anh nữa. Anh sợ trong lúc ăn cơm không nhịn được, sẽ khiến cho ba mẹ không vui nên mới nói là bị đau dạ dày. Tôi ôm chầm lấy anh, nói:
-Ngốc quá, nhớ họ thì khi đón Tết xong chúng ta sẽ cùng đi thăm họ là được rồi, hơn nữa em cũng rất muốn biết là hai người họ sống thế nào. Thiên Trì nói:
-Thôi, đường núi đó rất khó đi. Em sẽ mệt, hãy đợi khi nào đường xá thông suốt, chúng ta khi đó chắc cũng đã có con cái rồi, lúc đó sẽ dẫn em đến đó thăm họ vậy.Trong lòng tôi rất muốn nói: “Đợi đến khi chúng ta có con rồi, chắc họ đã không còn nữa!”, nhưng không dám nói ra, chỉ nói hãy gửi chút tiền và đồ dùng cho họ vậy!

Giữa kỳ trung thu năm thứ hai Tôi đang công tác ở bên ngoài, Tết Trung Thu ngày đó lại không về nhà được. Tôi rất nhớ Thiên Trì và ba mẹ, nên liền gọi điện cho Thiên Trì nấu cháo điện thoại rất lâu.Tôi hỏi Thiên Trì rằng những lúc nhớ tôi ngủ không được thì làm thế nào đây? Thiên Trì bảo là lên mạng hoặc là xem ti vi, nếu như vẫn không được thì nằm ở đó, mở to mắt mà nhớ tôi vậy. Buổi tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện mãi đến khi điện thoại hết pin mới thôi. Vốn dĩ muốn chọc ghẹo hồng một chút, thật không ngờ……

Nằm trên giường ngủ trong khách sạn, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được. Mở to đôi mắt mà nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, tôi thất sự rất nhớ Thiên Trì, nhớ ba và mẹ.

Nghĩ rằng Thiên Trì chắc cũng không ngủ được, nói không chừng vẫn còn đang ở trên mạng. Tôi liền bật dậy mở vi tính, tạo một cái nick mới tên là “lắng nghe lòng bạn”, để chọc ghẹo Thiên Trì một chút. Dò tìm một chút, quả nhiên Thiên Trì vẫn còn ở đó, tôi chủ động nhập nick của anh, anh chấp nhận.Tôi hỏi anh: “Ngày Tết trung thu muôn nhà đoàn viên như thế này, sao anh vẫn còn dạo chơi trên mạng vậy?” Anh trả lời: “Vì vợ tôi đang đi công tác bên ngoài, tôi nhớ cô ấy đến không ngủ được, vậy nên lên mạng xem thế nào”.Tôi rất vừa ý với câu nói này.Tôi lại gõ tiếp: “Vợ không có nhà, có thể tìm một người tình khác để thay thế mà, giống như nói chuyện trên mạng vậy nè, tâm sự để tự an ủi mình một chút”.

Một lúc lâu, anh ấy mới trả lời lại:
-Nếu như cô muốn tìm người tình, vậy thì xin lỗi vậy, tôi không phải là người cô cần tìm, tạm biệt. -Xin lỗi, tôi không phải là có ý đó, anh đừng giận nha, Pa….pa…pa…Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh. Một lát sau, anh ấy hỏi tôi:
-Sao bạn lại dạo chơi trên mạng vậy? Tôi nói:
-Tôi làm việc bên ngoài, bây giờ cảm thấy rất nhớ ba và mẹ. Lúc nãy cũng vừa mới nói chuyện với bạn trai xong, nhưng vẫn không ngủ được, liền lên mạng để giải trí một chút.
Tôi cũng rất nhớ ba và mẹ tôi, chỉ có điều là người thân đang ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được. Người thân ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được. Nói vậy là sao?
Tôi lặp lại câu này rồi gửi cho anh.
Tôi có chút khó hiểu, Thiên Trì sao lại nói những lời như thế? Bạn tên là ‘lắng nghe lòng bạn’, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe vậy. Có một vài chuyện mà để trong lòng quá lâu thế nào cũng sẽ sinh bệnh, đem nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao đi nữa tôi và bạn cũng không biết gì nhau, bạn cứ xem như là nghe một câu chuyện vậy.

Thế là, tôi tình cờ biết được câu chuyện mà Thiên Trì đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay
“30 năm trước, cha tôi lúc ấy đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, vì ông bị què cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên không có cô gái nào muốn gả về gia đình ông. Về sau, trong làng có một ông lão ăn xin dẫn theo cô con gái bị mù. Ông già đó bị bệnh rất nặng, ba tôi thấy họ đáng thương liền bảo họ vào nhà nghỉ ngơi. Thật không ngờ vừa nằm xuống thì không dậy được nữa, sau này con gái của ông già đó, cũng chính là cô gái mù kia đã được gả cho ba tôi.

Hai năm sau thì sinh ra tôi. Nhà chúng tôi sống rất kham khổ, nhưng trước sau tôi vẫn không hề đói bữa nào. Ba mẹ không thể trồng trọt được, không có thu nhập, đành phải tách hạt bắp cho người ta, một ngày lột đến cả mười ngón tay đều sưng rộp lên chảy cả máu, ngày hôm sau liền quấn tấm vải rồi tách tiếp.
Vì để cho tôi được đi học, trong nhà ba mẹ nuôi ba con gà mái, hai con đẻ trứng bán lấy tiền, con còn lại đẻ trứng cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng những lúc bà đi xin ăn ở trong thành phố, nghe nói những đứa trẻ trong thành đi học đều được ăn trứng gà, con nhà chúng ta cũng được ăn, sau này nhất định sẽ thông minh hơn cả những đứa trẻ khác trong thành.

Vậy mà trước sau họ đều không ăn, có lần tôi nhìn thấy mẹ sau khi đánh quả trứng vào nồi, bà đã dùng lưỡi liếm liếm những lòng trắng còn sót lại trong vỏ trứng, tôi liền ôm chầm lấy bà khóc sướt mướt. Dù nói thế nào, tôi cũng không chịu ăn trứng nữa, ba tôi sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh mẹ. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp, điều kiện tiên quyết chính là chia đều quả trứng đó để ba người chúng tôi cùng nhau ăn. Tuy họ đã đồng ý, nhưng mỗi lần cũng chỉ là dùng răng nhâm nhi một hai miếng cho có vậy thôi.

Những người trong thôn trước giờ đều không hề gọi tên tôi, mà đều gọi tôi là con của ông chồng què bà vợ mù. Ba mẹ chỉ cần nghe thấy có người gọi tôi như vậy, thì nhất định sẽ liều mạng với người đó. Mẹ nhìn không thấy thì sẽ lấy miếng gạch mà ném loạn xạ cả lên, miệng chửi rằng:
-Cái đồ trời đánh nhà chúng mày, chúng tôi tuy bị què bị mù, nhưng con chúng tôi bình thường lành lặn, nên không cho phép chúng mày gọi như thế. Sau này chúng mày sẽ chẳng có đứa nào bằng được con tao cả. Kỳ thi trung học năm đó, đứa con trai của vợ chồng què mù kia thi được giải nhất huyện, khiến cho họ thật sự được nở mày nở mặt một phen. Mọi người trong thị trấn đã chu cấp tất cả số tiền học phí thay nhà chúng tôi, ngày tiễn tôi đi lên thành phố học, ba tôi cũng lần đầu tiền bước ra khỏi làng vùng sâu vùng xa này.

Lúc lên xe, nước mắt tôi chảy mãi không dừng, Ba một tay chống gậy, một tay lau nước mắt cho tôi
-Vào thành phố rồi hãy cố gắng học hành, sau này sẽ tìm được việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Người khác mà có hỏi đến ba mẹ con thì con hãy nói rằng con là trẻ mồ côi, không có ba mẹ, nếu không thì người khác sẽ xem thường con cho xem. Nhất là con sẽ không lấy được vợ, người ta sẽ chê bai con. Nếu làm lỡ việc lấy vợ của con thì ba cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên nữa. “Ba!” tôi bảo ông đừng nói nữa, “đây là những lời gì thế, chỉ có những kẻ không ra gì mời không chịu nhận ba mẹ thôi? Mẹ cũng nói:
-Những lời này đều đúng cả đấy, con phải nghe mới được. Con có còn nhớ lúc còn ở trong trường hay không? Chỉ cần nói con là con cái của vợ chồng què mù trong làng, mọi người thì lập tức khinh thường chế giễu con ngay. Lúc mới bắt đầu, ngay cả thầy cô trong trường cũng không thích con. Sau này nếu con dẫn vợ thành phố về thì hãy nói chúng ta chính là ông chú và bà thím của con”.

Nói xong, bà vừa khóc vừa lau nước mắt. Ba nói:
-Tốt nhất là đừng có dẫn vợ về nhà, hễ dẫn về nhà, mẹ con lại không nhịn được, như vậy sẽ lộ tất cả thì nguy.

Sau đó, ông liền dúi mười quả trứng gà đã luộc chín sẵn vào lòng tôi, rồi dẫn mẹ đi mất. Tôi đứng lặng nhìn theo hình bóng của họ, nước mắt chảy mãi không thôi.

Nghe kể đến đây, khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tàn tật không phải là lỗi của họ, đó chẳng qua chỉ là số mệnh buộc họ phải thế, nhưng họ đã sinh cho tôi một Thiên Trì hoàn mỹ.

Thiên Trì ngốc nghếch này, cha mẹ như thế này, thử hỏi còn có cha mẹ nào hoàn mỹ hơn thế nữa chứ. Tôi rất tức giận, sao anh ấy lại xem thường tôi như thế? Vậy sau đó, anh liền nói với vợ anh rằng họ chính là ông chú và bà thím của anh sao?” Tôi gõ câu hỏi này rồi gửi cho anh. “Vốn dĩ tôi không tin. Người vợ tôi tìm là tôi, chứ không phải ba mẹ, tại sao ngay cả ba mẹ cũng không thể nhận chứ?

Vậy mà tôi ở bên ngoài mười năm, ba mẹ không hề đến trường thăm tôi dù chỉ một lần.
Năm đầu tiên làm việc, tôi muốn dẫn họ vào thành phố chơi, họ đều không chịu, nói rằng nếu chẳng may để cho người khác biết ba mẹ tôi là người tàn tật, họ sẽ bôi tro trát trấu lên mặt tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ của tôi”.

Người thân ở bên ngoài, con muốn tận hiếu mà không được. Cả đời họ đều ở trong vùng núi xa xôi mà không muốn ra ngoài.

Mẹ có nói rằng bà chính là từ thành thị đến đây, nhưng như vậy nào có ý nghĩa gì đâu.
Sau này, tôi đã quen một người bạn gái, khi tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi rồi, liền dẫn cô ấy về thăm nhà một chuyến.

Nào có ngờ đâu, sau khi đến nhà, cô ấy ngay cả cơm còn chưa ăn một bữa liền bỏ đi ngay, tôi vội đuổi theo sau, cô ấy nói rằng, nếu phải sống với những người như thế, ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống nổi. Còn nói gien nhà chúng tôi có vấn đề, con cái sau này nhất định cũng sẽ không được khỏe mạnh.

Nghe xong những lời này, tôi tức đến nỗi bảo cô ấy rằng đi được bao xa thì cứ đi. Về đến nhà, mẹ tôi đang khóc nức nở, còn ba thì luôn miệng trách mắng tôi. Bảo tôi không nghe những lời họ nói, không muốn đứt hương hỏa nhà chúng tôi.

Về sau, tôi đã quen bạn gái thứ hai, chính là vợ tôi bây giờ. Tôi rất yêu cô ấy, ngay cả nằm mơ tôi cũng sợ mất cô ấy, nhà của cô ấy lại giàu có, họ hàng thân thích đều là những người có địa vị trong xã hội. Đã có vết xe đổ lần trước rồi, tôi rất sợ, đành phải làm đứa con bất hiếu. Nhưng mỗi lần đến ngày lễ Tết tôi đều nhớ đến họ, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, rất khó chịu.
-Vậy anh trước giờ không nói cho vợ anh biết sao? Biết đâu cô ấy sẽ thông cảm chuyện này thì sao? -Tôi chưa từng nói, cũng không dám nói. Nếu như cô ấy chấp nhận, tôi nghĩ rằng mẹ vợ tôi cũng sẽ không chấp nhận. Tôi sống cùng với họ, ba vợ là người rất có tiếng tăm bên ngoài. Nếu như ba mẹ tôi đến rồi, không phải là bôi tro trát trấu vào mặt họ sao? Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ những lúc ra ngoài công tác, học tập mà lén lén trở về thăm họ một lúc…

Cảm ơn bạn đã nghe tôi nói nhiều như vậy, bây giờ lòng tôi đã thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều rồi. Sau khi tắt máy rồi, tôi vẫn không sao ngủ được. Ai cũng bảo là con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nhưng hãy nhìn xem chúng tôi đã làm gì đây?

Tôi hiểu được chỗ khó xử của Thiên Trì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ anh.
Nhưng họ lại không biết rằng cả hai đã đẩy người vô tội là tôi vào trong nghịch cảnh vô tình vô nghĩa.
*
Trời vừa sáng, tôi liền đến gõ cửa phòng ban giám đốc, nói với ông ấy rằng những sự việc còn lại xin ông toàn quyền xử lý, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm ngay, mọi chuyện giờ đều phải trông cậy vào ông ấy. Sau đó, tôi vội thu dọn ít đồ, rồi đi thẳng ra trạm xe lửa. Cũng may, tôi đã bắt được chuyến xe lửa đầu tiên. Con đường núi đó quả thật là rất khó đi.

Vừa mới bắt đầu hai chân đã mỏi đến không còn chút sức lực nào nữa, về sau bàn chân sưng phồng cả lên, không thể nào đi tiếp được nữa.

Ngay lúc giữa trưa, trời lại nắng gắt, tôi đành phải ngồi nghỉ bên đường một lúc.
Nước uống mang theo trên người gần như sắp uống hết cả rồi, mà tôi cũng không biết phía sau còn bao nhiêu lộ trình phải đi nữa.

Cởi giày, bóp cho mụn nước dưới chân chảy ra, lúc đó đau đến nỗi tôi khóc bật thành tiếng, thật sự muốn gọi điện bảo Thiên Trì đến rước tôi về nhà, nhưng lại thôi tôi phải có chịu đựng. Tôi lấy tay tóm lấy một nắm hoa cỏ lau ở ven đường lót vào dưới chân, cảm thấy bàn chân thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến ba mẹ của Thiên Trì, bây giờ vẫn còn làm việc vất vả ở nhà, bàn chân bỗng nhiên tràn trề sức lực, đứng thẳng dậy mà tiếp tục đi tiếp về phía trước. Khi trưởng thôn dẫn tôi đến trước cửa nhà của Thiên Trì, một vùng trời kia, ráng chiều đỏ rực đang chiếu lên cây táo lâu năm trước cửa nhà họ.
Dưới cây táo, ông chú của Thiên Trì, không phải, ba của Thiên Trì đang ngồi ở đó, nhìn ông còn già hơn nhiều so với lúc đám cưới. Tay đang bóc những hạt bắp, cây gậy lặng lẽ dựa vào cái chân tàn tật kia của ông.

Mẹ thì quỳ ở dưới đất chuẩn bị thu dọn số bắp đã phơi xong, bàn tay bà đang gom những hạt bắp lại thành đống. Tựa một bức tranh, mà trong bức tranh ấy chính là người cha người mẹ hoàn mỹ nhất trên đời này.

Tôi từng bước từng bước đi về phía họ, ba vừa nhìn thấy tôi, quả bắp ông đang cầm trên tay liền rơi xuống đất, miệng há thật to, giật mình hỏi:
-Con, sao con lại đến đây? Mẹ ở bên cạnh hỏi dò:
-Ba nó à, ai đến vậy?
Vợ…vợ của Thiên Trì.
-Hả. Ở đâu? mẹ hoảng hốt dùng tay sờ soạng chung quanh để tìm về phía tôi.
Tôi khom lưng đặt hành lí xuống đất, sau đó dùng tay nắm chặt tay bà, quỳ mọp xuống đất, nghẹn ngào nói với ba mẹ rằng: “Ba! Mẹ! Con đến đón ba mẹ về nhà đây!

Ba ho vài tiếng, nước mắt chảy dài khắp gương mặt chi chít nếp nhăn.
-Tôi đã nói rồi mà, thằng con của chúng ta không hề nuôi vô ích! Còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi, từng hàng từng hàng nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống cổ tôi. Khi tôi dẫn ba mẹ đi, mọi người trong làng đều đốt pháo hoan hô. Tôi một lần nữa lại thấy tự hào vì ba mẹ.

Khi Thiên Trì mở cửa ra, nhìn thấy ba và mẹ đứng ở bên trái bên phải tôi, không khỏi lấy làm kinh ngạc, người anh ngây như khúc gỗ, không nói một lời nào. Tôi nói:
-Thiên Trì, em chính là người đã đọc câu chuyện của anh đó, em đã đón ba mẹ chúng ta về rồi này. Ba mẹ hoàn mỹ như thế, sao anh lại nỡ để cho họ ở trong vùng núi xa xôi hẻo lánh được chứ?
Thiên Trì khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, hai hàng nước mắt lăn dài xuống cổ tôi giống như mẹ anh vậy. Ba và mẹ, hai từ ngữ thần thánh, thiêng liêng bao quát hết thảy tình yêu trên thế gian này, thật đáng để cho chúng ta dùng cả đời để gọi.
(Theo Tinh Hoa Tiểu Thiện, dịch từ cmoney.tw)

Còn nhớ, khi xưa người người cứ coi các vị “linh-mục” như bậc mẹ cha. Còn hơn cả “Bố cái đại vương” của giòng sử Việt nữa. Nhưng hôm nay, hỏi rằng: chuyện ấy có còn mang ý-nghĩa như thế nữa hay không? Thì câu trả lời, chắc chắn sẽ là tiếng “KHÔNG”, rất to đùng.

Thôi thì, to hay nhỏ gì đi nữa cũng xin để bà con/mọi người tuỳ tình hình mà định liệu. Bần đạo đây, lâu rày, chỉ biết phiếm và phiếm. Phiếm, mà lại không có những câu truyện kể thì cũng không thể gọi là “Chuyện Phiếm Đạo/Đời”, được.

Quyết thế rồi, nay mời bạn và mời tôi, ta tiếp tục hiên ngang hát xướng những câu ca còn thấy hay/thấy đẹp như trên, rằng:

Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên,”
Giăng mắt trời mưa phố xưa buồn tênh.
Gót mòn tìm dư hương ngày xưa,
Bao nhiêu kỷ niệm êm ái.
Một tình yêu thoát trên tầm tay.”

(Song Ngọc – bđd)

 

Hát thế rồi, nay bạn và tôi, ta cứ tiếp tìm gặp những lời vàng, khi xưa, bậc thánh hiền từng khuyên nhủ, rất như sau:

 

“Anh em hãy tiến lại gần Đức Kitô,

viên đá sống động bị người ta loại bỏ,

nhưng đã được Thiên-Chúa chọn lựa và coi là quý giá.

Hãy để Thiên-Chúa dùng anh em như những viên đá sống động

mà xây nên ngôi Đền Thờ thiêng liêng,

và hãy để Thiên-Chúa đặt anh em làm hàng tư tế thánh,

dâng những lễ tế thiêng liêng đẹp lòng Người, nhờ Đức Giêsu Kitô.”

(1 P 2: 4-5)

 

Nghe thế rồi, nay ta cứ quyết hướng thẳng về phía trước mà tiến tới, đưa những lời vàng khuyên nhủ áp-dụng vào đời sống tư riêng, rất đời người.

 

Trần Ngọc Mười Hai

Và những ý-nghĩ riêng tư

rất con người của một người

đang sống ở trời Tây

hôm nay.


No comments: