Saturday, 29 April 2017
“Thôi, thôi, tôi van xin"
Chuyện Phiệm Đọc Trong Tuần thứ 4 Phục
Sinh năm A 07/5/2017
“Thôi, thôi, tôi van xin"
Tôi van xin đừng đến nữa
tình yêu ơi.”
(Nguyễn Ánh 9 – Không 2)
(Mt 5: 33-37)
Ối
chà chà, là âm-nhạc! Nhạc gì mà, cứ hết hát chữ “Không 1” rồi lại “Không 2”,
toàn những “Không” và Không”, đến rợn người. Thơ gì mà cứ nói,
hết tiếng “Thôi” cho xong, rồi lại phán
tiếp những từ và những ngữ “Đừng”, rồi
“Chớ” và “Thôi” đến liên hồi?
Này
nhé, bạn thử xem: bàn chuyện tình-yêu, mà người viết nhạc cứ kể nhiều chi-tiết
như thể bảo:
“Tình yêu cho tôi chi nhiều ngây ngất.
Tình yêu cho tôi chi lắm men say.
Để tình yêu đem thương đau và nước mắt.
Để tình yêu đem cho tôi lắm chua cay.
Người ơi cho tôi chi lời ân ái.
Người ơi cho tôi chi phút mê say.
Để giờ đây ai cho tôi lời cay đắng.
Để giờ đây ai cho tôi lắm phũ phàng.”
(Nguyễn
Ánh 9 – bđd)
Thôi
thì, hôm nay đây, bần đạo chả dám mạn-đàm về những câu ca/tiếng hát đầy tiêu-cực,
đến như thế. Cũng hệt như thể, bần đạo đây, chỉ muốn sưu-tầm các nhạc buồn vời
vợi, mãi không...thôi, ư?
Thôi
thì, hôm nay đây, nhân lúc đàm-đạo dăm ba câu chuyện rất ư là “tiêu-cực” để bạn
và tôi, ta thấy được rằng: trong cuộc đời người, nhiều điều/nhiều thứ cũng đa-dạng,
tích-cực và tiêu-cực đầy đủ hết.
Thôi
thì, hôm nay đây, trước khi đi vào chủ-đề chính-yếu và chính-chuyên, xin mời bạn/mời
tôi, ta cứ dấn bước đi vào vùng trời truyện kể, có sự thể rất tiêu-cực đối-chọi
với điều tích-cực, hoặc về: kiếp trước/kiếp sau đối-chọi nhau, như sau:
“Bạn hỏi mình: Có kiếp trước hay
không?
Sao mỗi con người sanh ra lại khác
nhau đến thế?
Có kẻ đẹp kẻ xấu. Có người khôn người
ngu. Có đứa sang đứa hèn.
Nhưng bạn ơi, xấu - đẹp, khôn - ngu,
sang - hèn ... là do bạn nhìn nó như vậy.
Chứ bản thân mỗi người đều là mỗi tuyệt
tác đấy thôi.
Máu ai cũng đỏ. Nước mắt ai cũng trong.
Trái tim ai cũng đập.
Sự phân-biệt đến do bạn nhìn như vậy.
Bạn lại hỏi mình: Có kiếp sau hay
không?
Mình mới hỏi lại: Bạn cần kiếp sau để
làm gì?
Để thấy người sống thiện được đền đáp,
người tội lỗi bị dầu sôi, người tu đạo
được giải thoát.
Nhưng bạn ơi, đâu cần tới kiếp sau.
Nhân quả nhãn tiền.
Chỉ do bạn không thấy.
Bạn có bao giờ nhìn sâu vào cuộc sống.
Người có lòng Từ, khuôn mặt sẽ dịu nhẹ
bao dung, vòng tay sẽ ân cần rộng mở.
Kẻ thủ ác, trong tim chứa đầy lửa dữ.
Tự đốt mình, đâu cần địa ngục xa xôi. Đôi mắt láo liên, hằn những đường gân
máu. Luôn cau mày, luôn nhức nhối thân tâm.
Ai xức nước hoa, người sẽ thoang thoảng
hương thơm.
Trái tim ai đẹp sẽ lung linh như vầng
trăng ấy.
Và bạn ơi, phút giây này hạnh phúc. Được
mỉm cười, được chiêm ngắm đổi thay. Tìm cầu chi nữa quá khứ vị lai. Chẳng nơi
nào đẹp như bây giờ hiện tại. Cành sen trắng đang rưng rưng trong nắng. Bụt mỉm
cười lấp lánh đoá Vô Ưu.
"Đừng bao giờ giữ lại một cái gì
mà chờ cơ-hội đặc-biệt cả. Mỗi ngày sống, đã là một cơ-hội đặc-biệt rồi!"
Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này, và nó
đã thay đổi cuộc đời tôi. Hiện nay tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt dọn dẹp
nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc
trong vườn.
Tôi dành nhiều thì giờ cho gia đình và
bạn hữu, hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng, cuộc đời là những cảm-nghiệm mình
cần phải nếm. Từ ngày ấy, tôi không còn cất giữ một cái gì nữa. Tôi đem bộ ly
pha-lê ra sử-dụng mỗi ngày; tôi mặc áo mới để đi siêu-thị, nếu mình bỗng thấy
thích. Tôi không cần dành nước hoa hảo-hạng cho những ngày đại lễ, tôi xức nước
hoa khi nào mình thấy thích.
Những cụm-từ như: “một ngày gần đây”
và “hôm nào”, đang bị loại khỏi vốn tự-vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công, thì
tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn
tôi hẳn sẽ làm gì, nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa.
(một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường)
Tôi nghĩ rằng, cô ấy hẳn sẽ mời mọi người
trong gia-đình, mời bạn bè thân-thích đến. Có thể cô sẽ điện cho vài người bạn
cũ, và làm hòa hay xin lỗi về một chuyện bất hòa trước đây. Tôi đoán rằng: cô ấy
sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô rất thích ăn đồ Tàu!)
Chính những chuyện vặt-vãnh mà tôi
chưa làm, khiến cho tôi áy náy, nếu tôi biết rằng: thì giờ tôi còn rất có hạn.
Tôi sẽ rất áy-náy vì không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp, mà cứ hẹn
lần hồi. Áy náy, vì không nói thường hơn, với những người thân của mình rằng:
mình yêu thương họ. Áy náy, vì chưa viết những lá thư, mà mình dự định ‘hôm
nào’ sẽ viết.
Giờ đây, tôi không chần-chờ gì nữa,
tôi không hẹn lại và không cất giữ điều gì, có thể đem lại niềm vui và nụ cười
cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự-nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt. Mỗi
ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc-biệt cả. Nếu bạn nhận được thư này, ấy là vì có
một ai muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý
yêu.
Nếu bạn quá bận, đến độ không thể dành
ra vài phút gửi đến cho ai khác và tự nhủ: “mai mốt tôi sẽ gửi” thì mai mốt đó,
có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn không bao giờ gửi được.” (trích điện-thư bạn gửi cho nhau, trên
mạng, cũng rất nhiều).
Vâng.
Những nhắn-nhủ và tự-nhủ như trên, đã đưa người kể và người đọc hãy cứ suy-tư đôi
chút về những điều được nói đến, ở Kinh/Sách nhà Đạo, có những câu/những chữ “Đừng”,
“Chớ” và không được” như sau:
-“Anh em đừng tưởng Thầy đến để
bãi bỏ Luật Mô-sê hoặc lời các ngôn sứ.” (Mt 5: 17)
-“Nhưng cũng có lời chép rằng: Ngươi chớ
thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa ngươi." (Mt 4: 7)
-“Anh em còn nghe Luật dạy người xưa rằng:
Chớ bội thề, nhưng hãy trọn lời thề với Đức Chúa. Còn Thầy, Thầy bảo cho
anh em biết: đừng thề chi cả. Đừng chỉ trời mà thề, vì trời là
ngai Thiên Chúa. Đừng chỉ đất mà thề, vì đất là bệ dưới chân Người. Đừng
chỉ Giêrusalem mà thề, vì đó là thành của Đức Vua cao cả. Đừng chỉ lên đầu
mà thề, vì anh không thể làm cho một sợi tóc hoá trắng hay đen được.
Nhưng hễ "có" thì phải nói "có", "không" thì phải
nói "không". Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.” (Mt 5: 33-37)
Quả
là, các lời khuyên răn trong Đạo, luôn luôn bao gồm rất nhiều chữ như: Chớ, đừng, Không nên, không được... đều
là những từ và những chữ nói lên tính tiêu-cực, trong hành-động.
Quả
là, trên thực-tế, có những luật “bất thành văn” vẫn được nhiều vị cứ là bảo
nhau phải tuân giữ, như: việc hãm mình/phạt xác, làm việc đền tội đến “khó thở”,
chịu đựng cực nhọc quá sức mình, kiêng ăn nhịn uống đủ mọi loại-hình có hại cho
cơ thể.
Cứ
như thế, nếu bạn và tôi, ta có thì giờ mà tản-mạn trong vười Kinh Sách sẽ thấy rất nhiều thứ tiêu-cực
được diễn-tả trong nhiều truyện kể, câu nói hoặc phán bảo của nhiều đấng bậc, ở
trong Đạo.
Cứ
như thế, đấng bậc thuộc nhà Đạo nọ lại đã minh-chứng tính tiêu-cực ở Kinh Sách
bằng lời lẽ, cũng tiêu cực không kém như sau:
“Hàng thế kỷ lâu nay, sau khi các đoạn
văn Kinh Sách được viết xuống và được gọi là “Lời Chúa”, ông Phaolô cũng
trích-dẫn rất nhiều lời từ Kinh Sách tiếng Do-thái cổ để hỗ-trợ lập-trường
“tiêu-cực của ông đối với phụ-nữ; và ngang qua Phaolô, các lời lẽ như thế đã
đúc thành lối hiểu/biết rất khuynh-loát của Tân-Ước về người nữa. Nữ-giới không
được tạo-dựng theo hình-ảnh của Thiên-Chúa. Các bà được định-mẫu thành người “bạn
đời” của nam-nhân, chứ không như con người biệt-lập. Bởi lẽ, câu truyện tạo-dựng
này lâu nay vẫn tạo ảnh-hưởng khá mạnh trong việc định-nghĩa giới-tính cho con
người mãi đến hôm nay…” (X.
TGm John Shelby Spong, Recasting the
Negativity, The Sins of Scripture, Exposing the Bible’s Texts of Hate to
Reveal the God of Love, HarperCollinsPublishers
2005 tr. 73, 101-109)
Tính-cách
tiêu-cực hiện rõ trong tư-tưởng hoặc hành-động, vẫn được kể lể nhiều qua các
truyện dài/ngắn ở đời người. Có một truyện được kể cũng kha khá, dù có được coi
là hư-cấu hoặc tự-tạo, cũng nói lên được một bài học để đời về những đối chọi/kình-chống
giữa tiêu-cực và tích-cực.
Đó
là câu truyện kể về cuộc đối-thoại giữa thày/trò Khổng-Tử và Nhan Uyên, như
sau:
“Nhan Uyên ham học hỏi, tính tình tốt
bụng, là một đệ tử đắc ý của Khổng Tử. Một ngày nọ, trên đường đi làm việc,
Nhan Uyên thấy một đám đông ồn ào trước cửa tiệm vải. Anh bước đến hỏi mới biết
là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải.
Chỉ nghe người mua hét lớn:
-Ba nhân tám là 23, sao ông cứ đòi ta
24 đồng?
Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ
phép nói:
-Vị đại ca này, ba nhân tám là 24, sao
có thể là 23 được? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa.
Người mua không phục, chỉ thẳng mặt
Nhan Uyên nói:
-Ai cần ngươi phân xử hay sao? Ngươi
biết tính toán sao? Muốn phân xử chỉ có cách tìm Khổng phu tử, đúng hay sai hãy
để ông ấy định đoạt! Đi, ta hãy tìm ông ấy để phân xử!”
Nhan Uyên đáp:
-Được. Nếu Khổng phu tử nói anh sai, vậy
xử lý sao?
Người mua nói:
-Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta. Nhà ngươi
sai thì sao?
Nhan Uyên trả lời:
-Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan.
Hai người đánh cuộc với nhau như thế,
cũng đã tìm gặp được Khổng Tử.
Sau khi hỏi rõ đầu đuôi, Khổng Tử quay
sang Nhan Uyên cười nói:
-Ba nhân tám là 23 đó! Nhan Uyên, con
thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi!
Nhan Uyên từ trước giờ chưa bao giờ
cãi lại sư phụ. Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người
mua kia nhưng trong lòng không phục. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi.
Nhan Uyên cho rằng Khổng Tử già rồi
đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa. Ngày hôm sau, Nhan
Uyên quay lại lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học… Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan
Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo
biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu:
“Ngàn năm cổ thụ không náu thân, sát
nhân không rõ chớ động thủ”.
Nhan Uyên đáp lại một câu:
-Con xin ghi nhớ”, rồi rời đi.
Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm
rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to. Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ, muốn
tránh mưa. Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói: “Ngàn năm cổ thụ không
náu thân”…
Nghĩ thầm, sư đồ nhất tràng, anh nghe
theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây mục rỗng. Vừa rời đi không xa thì nghe một
tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia. Nhan Uyên kinh ngạc: “Câu đầu sư phụ
nói đã ứng nghiệm sao! Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư?”
Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya.
Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để
đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ.
Đến bên giường, sờ lại thấy hai người
nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến
câu nói thứ hai của Khổng Tử: “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên
xem, hóa ra một người là vợ, người kia là em gái của anh.
Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại,
thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói: “Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là
con, vợ con và muội muội của con đó! Sao người lại biết trước chuyện sẽ xảy ra
vậy?”
Nhan Uyên cảm thấy kính phục thầy sâu
sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử. Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói:
“Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở
con: “ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”, con lại mang khí bực trong người,
trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “sát nhân không rõ chớ động thủ”!”
Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói: “Sư phụ
liệu sự như thần, đệ tử mười phần kính nể!”
Khổng Tử lại nói tiếp: “Ta biết rõ con
xin phép về nhà nghỉ là mượn cớ, thật ra cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi,
không muốn học ta nữa. Con nghĩ xem, ta nói 3 nhân 8 bằng 23 là đúng, con thua,
bất quá là thua cái mũ quan kia, nếu ta nói 3 nhân 8 bằng 24 mới đúng, người
mua bán kia thua, đây là một mạng người đó! Vậy con nói xem, chức vị quan trọng
hay mạng người quan trọng hơn?”
Nhan Uyên bỗng giật mình tỉnh ngộ, quỳ
gối trước mặt Khổng Tử mà thưa: “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết, đệ tử
còn tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn, đệ tử hổ thẹn vạn phần!”
Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến
đâu, Nhan Uyên theo đến đó không rời sư phụ... Câu chuyện này gợi cho chúng ta
nhớ đến một lời dạy của người xưa: “Lùi một bước biển rộng trời trong”, đúng
như vậy, đôi khi bạn tranh đấu giành được điều bạn cho là lẽ phải, nhưng điều mất
đi có lẽ còn quan trọng hơn. Và nếu bạn biết nhường nhịn và lắng nghe thì có lẽ
bạn sẽ học hỏi được nhiều điều hơn. Hãy luôn luôn phân rõ sự tình nặng nhẹ. Đừng
gắng sức tranh giành, rồi sau hối hận cũng không kịp!
Trong thực tế, khi chúng ta hơn thua với
khách hàng, thì thắng ấy cũng là thua (khi sản phẩm mới cần đổi mẫu, bạn sẽ biết);
khi hơn thua với ông chủ, thì thắng ấy cũng là thua (cuối năm lúc đánh giá
thành tích, bạn sẽ biết); khi hơn thua với người già, thì thắng ấy cũng là thua
(người ta không để ý tới bạn đâu, bạn vẫn phải tự mình làm thôi); khi hơn thua
với bằng hữu, thắng ấy cũng là thua (làm không tốt sẽ mất đi một người bạn).
Trong tất cả vấn đề thì chữ nhẫn rất
là trọng yếu, bất luận điều gì chưa rõ, thì không nên tức giận hay lỗ mãng, hãy
tìm hiểu kỹ sự việc, rất có thể nguyên nhân đó ở chính bản thân bạn, khi hiểu
được vấn đề thì hãy cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Nếu không, sai một niệm có
thể sẽ hỏng một đời…
Hãy tranh đấu với chính bản thân để trở
thành người Khiêm Tốn, Bao Dung,… thì lúc đó bạn mới thật sự THẮNG. Tự chế để
tránh một cuộc tranh cãi tức là bạn đã thắng bản thân, cái thắng đó mới đáng kể.
Không
cần biết 3 nhân 8 có đúng là 23 hoặc 24, vẫn là chuyện để ta và mọi người nhớ
mãi một lời khuyên để đời trong cuộc sống, Một cuộc sống có những vấn-nạn ngay
sau khi nghe kể truyện nhân chia, rằng:
“Vì sao Khổng tử dạy học trò: 3 x 8 =
23? Trong cuộc sống hàng ngày, người ta thường hay bị sa vào những cuộc tranh
cãi, đôi co. Ai cũng nghĩ là mình phải, mình đúng, mình biết nhiều hơn... do đó
phải đỏ mặt tía tai cãi cho lấy thắng. Họ không hiểu rằng dính vào một cuộc
tranh cãi là họ đang thua. Vì sao?
– Tranh cãi với khách hàng? Bạn thắng
rồi, khách mất đi.
– Tranh cãi với đồng nghiệp? Bạn thắng
rồi, đoàn đội tiêu tan.
– Tranh cãi với người nhà? Bạn thắng rồi,
tình thân biến mất.
– Tranh cãi với bạn hữu? Bạn thắng rồi,
bạn hữu dần xa.
– Tranh cãi với vợ chồng? Bạn thắng rồi,
tình cảm nhạt phai...
Nói tóm lại, tranh cãi với bất kỳ ai,
bạn thắng rồi thì sao? Bạn sẽ THUA!”
Xem
thế thì, có thắng hay thua trong tranh-cãi hoặc nhận-định ở đời, vẫn là chuyện
của người đời còn sống mãi với người đời, rất hôm nay.
Để kết
luận, tưởng cũng nên đề-nghị bạn, đề-nghị tôi, ta quay về với lời ca ở trên
không cần biết lời ca có là tích-cực hoặc tiêu-cực, một ý-nghĩa, vẫn cứ hát, rằng:
“Không, không, đến với tôi đến với tôi
nữa làm gì.
Không, không, đến với tôi đến với tôi
nữa làm gì.
Thôi, thôi, tôi van xin
Tôi van xin đừng đến nữa tình yêu ơi.
Tình yêu cho tôi chi nhiều ngây ngất.
Tình yêu cho tôi chi lắm men say.
Để tình yêu đem thương đau và nước mắt.
Để tình yêu đem cho tôi lắm chua cay.
Người ơi cho tôi chi lời ân ái.
Người ơi cho tôi chi phút mê say.
Để giờ đây ai cho tôi lời cay đắng.
Để giờ đây ai cho tôi lắm phũ phàng.”
(Nguyễn
Ánh 9 – bđd)
Hát thế
rồi, nay xin mời bạn/mời tôi ta cứ hiên-ngang đi vào cuộc đời để sống hãnh-tiến
suốt một đời, dù đời người có ra tiệc-cực hoặc tích-cực, cũng mặc.
Thế đó,
là lời kết xin được gửi đến bạn đọc và người viết những tình-tự rất tương-tự, để
còn sống mãi mãi một tương-lai xa vời vợi gần như là vĩnh-cửu.
Trần Ngọc Mười Hai
Vẫn cứ suy-tư nhiều về tiêu-cực,
tích-cực
Và vĩnh cửu, thiên thu rất mai ngày
Một cuộc đời ở nhà Đạo hay ngoài đời
Cũng đều thế.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment