Nhưng sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa.
Monday, 8 May 2017
“Chiều nay em ra phố về”
Chuyện Phiệm Đọc Trong Tuần thứ 5 Phục
Sinh năm A 14/5/2017
“Chiều nay em ra phố về”
Thấy đời mình là những
chuyến xe
Còn đây âm vang não nề
Ngày đi đêm tới trăm tiếng
mơ hồ.”
(Trịnh Công Sơn – Nghe
Những Tàn Phai)
(Thư
Rôma 5: 12-15)
Em
ra phố về, thì cũng chỉ “thấy đời mình là
những chuyến xe”, có đâu là tàn phai để phải nghe như thế! Tàn phai cuộc đời,
còn là ý-nghĩa của câu hát tiếp, rất Trịnh Công Sơn, như sau:
“Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những đám đông
Người chia tay nhau cuối đường
Ngày đi đêm tới trăm tiếng hư không.
Có ai đang về giữa đêm khuya,
rượu tàn phai dưới chân đi ơ hờ
Vòng tay quen hơi băng giá,
Nhớ một người tình nào cũ,
Khóc lại một đời người quá ê chề.”
(Trịnh
Công Sơn – bđd)
Ra phố
chợ hay đi về nhà, vẫn là những thứ và những sự khiến bạn và tôi phải chọn lựa.
Một chọn và lựa, rất hôm nay và mai ngày ở mọi chốn. Cả đến chốn nhà Đạo cũng
thấy có những điều và những thứ rất khó nuốt.
Thật ra
thì, có khó nuốt hay không, chẳng phải là lời ca tiếng hát của ai đó, dù là người
viết nhạc. Mà chỉ là những ê a, ca cẩm có những lời như sau:
“Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những quán không
Bàn in hơi bên ghế ngồi
Ngày đi đêm tới đã vắng bóng người.
Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là con nước trôi,
Đèn soi trên vai rã rời
Ngày đi đêm tới còn chút hao gầy.”
(Trịnh
Công Sơn – bđd)
Chính
đó mới là vấn đề. Vấn đề của đời người có những tháng ngày đáng chán, rất chán
hoặc ê chề, khó diễn tả. Chán hơn cả, là mỗi lần nghĩ và suy về sự chết, hoặc
những sự và thứ xảy đến với mình sau khi chết. Và đây lại là biện-luận của đấng
bậc vị vọng ở Sydney từng lên tiếng trong một đoạn viết có hỏi và có đáp như
sau:
“Thưa cha. Con có một đồng-nghiệp
cùng làm một sở vừa bị chẩn-đoán mắc ung-thư vào thời-kỳ cuối. Bọn con lâu nay
cứ bàn-thảo mãi để xem việc gì xảy đến sau khi chết? Một bạn khác có nói: “sau
khi chết, là hết chuyện. Không còn sự sống. Cũng chẳng còn gì. Thế thì, sao bạn
cứ bận tâm với mấy chuyện trời ơi như thế.”
Vậy xin hỏi cha xem làm
sao ta thuyết phục được người bạn này về sự sống sau cái chết. Xin cha cho biết
ý-kiến để con còn biết đường mà ăn nói. Cảm ơn cha rất nhiều.
Vâng.
Đúng thế. Chết, là hết chuyện. Cả những chuyện bàn-bạc, lẫn chuyện ưu-tư, lo-lắng
đến là mệt. Nhưng, Đức Thày nhà mình lại vẫn sẵn-sàng bày tỏ những điều như
sau:
“Tiếc thay, vẫn còn nhiều
người cứ là hay suy-nghĩ như bạn đồng-nghiệp của anh/chị cứ bảo rằng: “Chết là
hết chuyện, chẳng có gì xảy ra sau đó hết!” Có người lại còn nói: chẳng thấy ai
từ cõi chết trở về kể cho ta nghe bất cứ chuyện gì, ở bên ấy, và điều này càng
khiến họ củng cố niềm tin này. Làm sao trả lời cho họ, ư? Thật ra thì, nếu bảo
rằng Đức Giêsu từng nói cho ta biết về sự sống vĩnh cửu hoặc ta vẫn nghĩ là như
thế, điều này vẫn chưa đủ. Bởi, mọi người ai cũng muốn có chứng cớ hẳn-hòi, cả
khi Abraham khẳng-định rằng: "Môsê
và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng
chẳng chịu tin." (Lc 16: 31)
Thật ra, cũng đã có nhiều
vị trở về từ cõi chết và hiện ra để nói cho ta biết rất nhiều điều, trong số đó
có Đức Mẹ. Ngày Mẹ hiện ra tại Fatima với 3 trẻ nhỏ vào mỗi tháng từ tháng 5 đến
tháng 10 năm 1917 là những điều thuyết-phục ta nhất. Đó là vì Đức Mẹ từng nói lời
tiên-tri và đã thành sự thật vào những tháng ngày, ngay sau đó. Lần hiện ra
trong tháng 7 chẳng hạn, Mẹ đã báo với các trẻ rằng Mẹ sẽ lại hiện ra vào tháng
10 tiếp theo sau để thực-hiện một phép lạ cho mọi người am-tường…
Đúng ngày 13 tháng 10
năm 1917, khoảng 700,000 người đã đội mưa, băng qua cánh đồng đầy bùn đất với
hy-vọng được chứng-kiến phép lạ Mẹ làm. Và hôm ấy, dù mưa vẫn rơi tầm tã, bỗng
trong vòng thời-gian chỉ một phút chốc, làn mây dầy đặc đã tan-biến, mặt trời
đã ló rạng và cả vùng chung quanh rực sang và mọi người hôm đó đã thấy Mẹ hiện
ra, rõ mồn một. Sự-kiện “phép lạ” Mẹ hiện ra cho thấy: có những điều được người
đã khuất bóng trở về để chứng-tỏ lòng Chúa xót thương vẫn đến với mọi người…
Lại có nhiều trường-hợp
xuất tự những người trải-nghiệm những giây phút lâm-sàng rất chết thật, khi
tinh-thần hoặc linh-hồn đã rời thân xác họ đi về thế-giới khác gặp-gỡ/giáp mặt
nhiều người khác về để thuyết-phục người còn sống. Có vị lại cứ kể đi kể lại
thành truyện ngắn hoặc phim ảnh như bộ phim mang tên “Heaven is for Real” (tức:
Thiên-đàng có thật”)…
Tóm lại, là tín-hữu Đức
Kitô, ta luôn sống trong hy-vọng sẽ có sự sống vĩnh-cửu, nên mỗi khi có ai đi
vào cõi chết, ta thường ủi-an để họ lại cũng có được hy-vọng như ta mà giúp họ
sửa soạn đi vào cõi vĩnh-hằng có Chúa, sống với Chúa.
Cuối cùng, ý-nghĩ về sự
chết không thể làm ta sợ sệt. Đúng hơn, nó giúp ta có được tràn đầy ước-vọng ở
bên Chúa và vui hưởng niềm phúc-hạnh tột bực, đáng tin cậy. Chính đó, là
thiên-đàng mà Giáo-lý Hội-thánh Công-giáo vẫn giải-thích cho ta biết. (GLHTCG
đoạn 1024)”. (Xem Lm
John Flader, Many things point to life
after death as the ultimate, final reality, The Catholic Weekly, Question
Time, 13/11/2016 tr. 22)
Bàn
về sự sống với nỗi chết ở đây/hôm nay, tưởng cũng nên đi vào với lời bàn của đấng
thánh-hiền nhà Đạo từng khẳng-định ở Kinh Sách, có những ý/lời như sau:
“Vì
một người duy nhất,
mà
tội lỗi đã xâm nhập trần gian,
và
tội lỗi gây nên sự chết;
như
thế, sự chết đã lan tràn tới mọi người,
bởi
vì mọi người đã phạm tội.”
Trước
khi có Lề Luật, đã có tội lỗi ở trần gian.
Nhưng
nếu không có Luật, thì tội không bị kể là tội.
Thế
mà, từ thời Ađam đến thời Môsê,
sự
chết đã thống trị cả những người đã không phạm tội bất tuân lệnh Thiên Chúa
như
Ađam đã phạm.
Ađam
là hình ảnh Đấng sẽ tới.
Nhưng sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa.
Nhưng sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa.
Thật
vậy, nếu vì một người duy nhất đã sa ngã,
mà
muôn người phải chết,
thì
ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất
là
Đức Giêsu Kitô,
còn
dồi dào hơn biết mấy cho muôn người.”
(Thư Rôma 5: 12-15)
“Sự
chết lan tràn… vì mọi người phạm tội”, “ân-sủng của Thiên-Chúa ban nhờ một Người
duy-nhất”, đó chính là quan-niệm do thánh Phaolô truyền lại cho Hội-thánh Chúa,
cốt nói lên vai-trò thánh-thiêng của Đức Giêsu.
Ân-huệ
nói ở đây, bao gồm cả sự trỗi dậy được Chúa ban cho hết mọi người. Một trỗi dậy,
mà mọi người xưa nay vẫn gọi là “sống lại từ cõi chết”. Sống lại, ngay trên
thân-xác “dễ chết” của mình. Và, sống lại trong “ngày sau hết” như niềm tin
Ki-tô-giáo vẫn minh-định và tuyên-xưng ở Tiệc Thánh Thể vào mỗi ngày, hoặc mỗi
tuần.
“Trỗi
dậy” hoặc “sống lại từ cõi chết” phải là và vẫn là “tháp-nhập” vào Thân Mình Đức
Ki-tô, để được sống với Ngài mỗi ngày và mọi ngày cho đến tận-thế, đó cũng là
ý-chủ của mọi bài chia sẻ xuất từ miệng thành-viên Hội-thánh có chức phó-tế hoặc
linh-mục, Giám-mục.
“Trỗi
dậy” hoặc “sống lại từ cõi chết” là để sống cuộc sống rất “tiên-cảnh” ở đây, ngay
lúc này trong Nước Trời trần-gian, là nhóm hội của cả những người trong/ngoài Hội-thánh.
Và, đó chính là ý-nghĩa cũng như mục-đích của sự sống rất thực, của mỗi người. Và,
“trỗi dậy” hoặc “sống lại” từ cõi chết, lại vẫn là mục-tiêu mà mọi người cần nhắm
đến để sống cách thực-thụ từng giây từng phút, trong đời mình.
“Sống
lại” từng giây/từng phút, là sống-với và sống-cùng mọi người trong mọi tình-huống.
Cả những tình-huống mới nghe qua như là truyện kể cho mình và cho người, để còn
nhớ. Nhớ nhiều và nhớ mãi những truyện kể trong đời như để nhắc nhở người người
và chính mình, như câu truyện về hầm mộ dưới tầng hầm ở Luân Đôn, cũng là
minh-hoạ để mọi người nhớ về sự “sống lại” thực thụ ấy, như sau:
“Tại hầm mộ trong tầng hầm nhà thờ
Westminster nổi tiếng thế giới ở Luân Đôn, có một tấm bia mộ nổi tiếng thế giới.
Kỳ thực, đây chỉ là tấm bia mộ rất
bình thường, nó được làm bằng đá hoa cương thô ráp, hình dáng cũng rất bình thường.
Xung quanh nó là những tấm bia mộ của vua Hery III đến George II và hơn hai
mươi tấm bia mộ của những vị vua nước Anh trước đây, cho đến Newton, Darwin,
Charles Dickens và nhiều nhân vật nổi tiếng khác. Vì thế nó trở nên bé nhỏ và
không được để ý tới, trên đó không có đề ngày tháng năm sinh và mất, thậm chí một
lời giới thiệu về người chủ ngôi mộ này cũng không có.
Mặc dù là tấm bia mộ vô danh như vậy,
nhưng nó lại trở thành tấm bia mộ nổi tiếng khắp thế giới. Mọi người mỗi khi đến
nhà thờ Westminster, họ có thể không tới bái yết những ngôi mộ của các vị vua
đã từng có những chiến công hiển hách nhất thế giới, hay mộ của Dickens, Darwin
và những của người nổi tiếng thế giới khác, nhưng không ai là không tới chiêm
ngưỡng bia mộ bình thường này. Họ đều bị ngôi mộ làm cho xúc động mạnh mẽ.
Chính xác ra, họ bị xúc động bởi những dòng chữ khắc trên tấm bia mộ này. Trên
tấm bia mộ này có khắc một đoạn văn tự:
“Khi tôi còn trẻ, còn tự do, trí tưởng
tượng của tôi không bị giới hạn, tôi đã mơ thay đổi thế giới.
Khi tôi đã lớn hơn, khôn ngoan hơn,
tôi phát hiện ra tôi sẽ không thay đổi được thế giới, vì vậy tôi rút ngắn ước
mơ của mình lại và quyết định chỉ thay đổi đất nước của tôi.
Nhưng nó cũng như vậy, dường như là
không thể thay đổi được. Khi tôi bước vào những năm cuối đời, trong một cố gắng
cuối cùng, tôi quyết định chỉ thay đổi gia đình tôi, những người gần nhất với
tôi.
Nhưng than ôi, điều này cũng là không
thể. Và bây giờ, khi nằm trên giường, lúc sắp lìa đời, tôi chợt nhận ra:
Nếu như tôi bắt đầu thay đổi bản thân
mình trước, lấy mình làm tấm gương thì có thể thay đổi được gia đình mình, với
sự giúp đỡ, động viên của gia đình mình, tôi có thể làm điều gì đó thay đổi đất
nước và biết đâu đấy, tôi thậm chí có thể làm thay đổi thế giới!”
Người ta nói, nhiều nhà lãnh đạo và những
người nổi tiếng trên thế giới đều bị xúc động mạnh khi đọc dòng chữ này, có người
nói đó là bài học giáo lý cuộc sống, có người nói đó là một nhân cách hướng nội.
Khi còn trẻ, Nelson Mandela đã đọc những
dòng chữ này, đột nhiên có cảm xúc rất nghiêm túc rằng phải tự mình tìm được
con đường cải biến Nam Phi, thậm chí là chìa khóa vàng để cải biến toàn thế giới.
Sau khi trở về Nam Phi, với tham vọng này, vốn là một thanh niên da đen ủng hộ
chính sách phân biệt chủng tộc đầy bạo lực để cai trị, thoáng một cái, ông đã cải
biến tư tưởng và thái độ đối xử của mình, từ việc cải biến chính mình, ông bắt
tay vào việc cải biến gia đình và bạn bè thân hữu của mình. Sau nhiều thập kỷ,
ông đã thay đổi được đất nước của mình.
Hãy luôn mang một tấm lòng lương thiện
và làm những điều đúng đắn, nhắc nhở, cải biến bản thân thành một người tốt. Nếu
mỗi người đều biết tự quay lại vào trong và cải biến bản thân mình cho tốt hơn,
thì thế giới chắc chắn sẽ thay đổi.” (St
sưu tầm)
Và, thêm một
chuyện khác, rất như sau:
Đời như một trang giấy mà trên đó chỉ
toàn những dấu chấm lặng thôi. Chúng ta sinh ra, mang trọng trách của những dấu
chấm, phải điền cho kín mặt giấy đó như một cách tuyên bố rằng: tôi đã có mặt
trong đời.
Nếu chỉ đơn giản là một dấu chấm câm lặng,
thì đời... nhạt nhẽo biết mấy! Một chỗ trong đời chỉ như cái chấm nhẹ của một
ngòi bút lên mặt giấy. Nhưng làm dấu chấm có phải dễ thế đâu. Tôi đã từng nghe
ai đó nói rằng: "Hãy tìm cho mình một cách riêng để cuộc đời mình kết thúc
bằng dấu chấm."
Với tôi, không quan trọng là bạn bắt đầu
hay chết đi như một dấu chấm, mà bạn có đủ can đảm để nhập vai làm một dấu chấm
thực thụ và làm hết mình ý nghĩa của dấu chấm đó hay không.
- tín hiệu của sự kết thúc
- phần tử cuối cùng đầy uy quyền, sức
mạnh, mạnh mẽ đóng khép dòng chảy của sự vật.
- sự hoàn thành của một ý, một câu
văn, một đoạn văn và có thể là một cuộc tình.
Không chỉ thế mà "chấm là đau và
ai cũng sợ đau" (*)
Dấu chấm bé nhỏ như vậy "."
- giản dị và mộc mạc như thế nhưng "chấm nhẹ nhàng, liệu lòng nhẹ nhàng
chăng?" (*)
Với tôi, thậm chí là nhiều người, dấu
chấm hết không hẳn đã "xấu" như thế. "Hãy chết đi như một dấu chấm",
nhưng không phải ai cũng có thể đặt cho mình một dấu chấm. Chúng ta sinh ra
cùng là dấu chấm được tạo từ nét bút của cuộc đời, chứ không phải những dấu chấm
được dùng trên máy tính - những dấu chấm giống nhau và vô hồn.
Chỉ là một dấu chấm thôi, nhưng chúng
ta luôn bị ảnh hưởng bởi những gì được viết đằng trước nó và hệ quả đằng sau một
dấu câu. Đâu phải cứ là dấu chấm thì đằng sau không còn gì nữa? Đặt dấu chấm hết
để mở ra một sự khởi đầu mới cho câu mới, đoạn mới, những ý tưởng còn đang nung
nấu.
Đằng sau dấu chấm có thể là một bước
đi, một cuộc sống mới về phía tương lai. Hay nó giúp chúng ta nối dài những điều
tốt đẹp, dù phía trước nó có tồi tệ như thế nào. Tình yêu được đặt dấu chấm xen
ngang chưa chắc đã là một tình yêu chết. Có những mối quan hệ đã đi được rất rất
xa. Đi xa đồng nghĩa với việc người đi đường cũng thấm mệt.
Vì thế, đặt một dấu chấm ở giữa mối
quan hệ không có nghĩa chúng ta nhẫn tâm gán cho nó một chữ "tử" mà để
người trong cuộc có dịp dừng chân, lấy sức, tiếp thêm năng lượng, sẵn sàng bước
tiếp trên hành trình dài phía trước. Tình yêu khi ấy tưởng chừng sắp lụi tàn bỗng
được hồi sinh, tràn đầy yêu thương. Vậy đấy! Dấu chấm mang trong mình trách nhiệm
"khởi đầu" là vì thế. Tôi nói: bạn sinh ra đã là một dấu chấm trên
trang giấy đầy những dấu chấm, bởi bạn không chỉ là bắt đầu vai trò một dấu chấm
mới, một vị trí mới trên trang "đời" mà bạn còn là sự tiếp nối của những
dấu chấm phía trước. Đó là ông bà, bố mẹ bạn.
Những dấu chấm gặp nhau trên trang giấy,
dù vô tình hay hữu ý, nhưng biết cùng nhau tạo ra những sự khởi đầu mới. Các thế
hệ "chấm trước" không để mình chết mòn trong câm lặng, mà để trang giấy
của họ ngày một đông đúc hơn.
Dấu chấm không dừng lại ở đó. Trong một
cái chấm tròn nhỏ bé, nó không chỉ biết đóng khép, biết bắt đầu, mà còn biết gợi
mở. Vừa là dừng lại, vừa là tiếp diễn. Hoàn tất để tạo dựng những điều mới mẻ.
Mỗi người trong chúng ta cũng vậy.
Sự ra đi của bạn có thể là sự đau buồn
của gia đình, nhưng biết đâu từ cuộc giã từ đó, những con người khác lại nhìn
thấy trong đó được nhiều điều và gợi lên trong họ nhiều ý tưởng để họ có thể
kéo dài những điều bạn chưa thực hiện được. Thế là dấu chấm thành dấu chấm lửng.
Nó như những nốt nhạc không thành hình cứ ngân mãi trong bản nhạc đến vô cùng.
Bạn có thể là một dấu chấm to bự được
cấu thành từ những dấu chấm nhỏ. Cuộc sống của bạn chính là quãng thời gian được
ví như sự sắp đặt sát kề nhau của những dấu chấm liên tiếp. Và bạn cùng với những
dấu chấm khác của cuộc đời lại tiếp tục đặt sát nhau để làm nên một dấu chấm to
nhất - cuộc đời chung.
Vẫn biết, trong cộng đồng những dấu chấm,
sẽ có những dấu chấm "lép" hay những con người xấu xa, tiêu cực của
xã hội. Nhưng tôi tin rằng, nếu bạn đã làm tốt vai trò của mình, là một dấu chấm
"mẩy" thì lực hút của bạn sẽ tác động lên những dấu chấm kia, làm
thay đổi phần nào xấu xa trong chúng. Và với niềm tin lạc quan (có mức quá đà)
rằng trong xã hội, những thành phần xấu xa chỉ chiếm một phần rất nhỏ thì cái đẹp
sẽ cảm hóa được cái xấu.
Nếu là dấu chấm, thì phải biết gói lại
những gì đã qua để bắt đầu, để chúng ngủ thật sâu sau mỗi lần trỗi dậy đầy đau
đớn. Và rồi sẽ lại có những điều tốt đẹp tìm đến gõ cửa.
Sẽ có đôi khi, bạn chán nản, thất vọng
khi là một dấu chấm. Nhưng không ai muốn nhìn một dấu chấm lạc lõng giữa một giòng
mà xung quanh nó có một khoảng cách với những dấu chấm khác. Không ai muốn đọc
một câu, một đoạn văn bị ngắt quãng không đúng lúc bởi một dấu chấm ngớ ngẩn.
Khi đó, câu văn, đoạn văn ấy sẽ trở nên vô nghĩa. Hay nói cách khác, bạn sống cả
đời tưởng có mà như không.
Nếu đã xác định là một dấu chấm, dù với
vai trò bắt đầu hay kết thúc, thì hãy là một dấu chấm mạnh mẽ đặt đúng chỗ, sẵn
sàng xuống giòng viết tiếp một đoạn mới. Mọi thứ khi chúng ta biết dừng lại và
tiếp tục đúng lúc sẽ tốt đẹp cả thôi. Cuộc đời muôn màu, không chỉ với mình dấu
chấm, nhưng nếu nhận thức được bản thân mình là ai, mình muốn gì, mình có vai
trò gì đối với bản thân mình và đồng loại thì ta luôn tự tin sẽ vững vàng trước
sóng gió mà cuộc đời đem lại thôi. (Trích thơ "Dấu chấm hết" của Cao
Minh Tùng - Huyền Văn)
Xem
thế thì, dấu chấm hay dấu phẩy trong đời người, vẫn là những chuyện xảy ra
trong đời, thật cũng khó mà bàn-luận. Chi bằng, ta cứ sống với những chấm/phảy,
rồi cũng xong. Hoặc giả, cứ để nó đến với mình và với người, rồi từ từ giải-quyết
như mọi người trong đời, như chuyện gì phải đến cứ đến, nào có sao.
Thế
đó, là lập-trường của tôi và có lẽ của bạn bè mười phương vẫn làm thế trong đời
mình. Mỗi thế thôi. Thế thôi, nay tôi và bạn ta cùng nhau kết thúc chuyện mạn
bàn, để rồi còn phải tính tới những chuyện khác, của tôi, của bạn và của mọi
người trong dân-gian thế sự, nhiều sự kiện.
Thế
đó, là kết đoạn của câu chuyện phiếm chẳng có gì cần để trong đầu mà nghĩ tới.
Và, đây lại cũng là dấu chấm hết của bài phiếm rất hôm nay. Hẹn bạn hẹn tôi một
ngày sớm ta lại cùng nhau phiếm nhanh, phiếm mạnh, phiếm dài dài, nhiều hơn nữa.
Trần Ngọc Mười Hai
Và những chuyện phiếm để đời
vẫn còn chờ bạn và tôi,
ta gia-nhập.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment