Chuyện Phiếm đọc trong tuần thứ 2 mùa thường niên
năm B 18/1/2015
“Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về”,
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya.
(Trịnh Công Sơn – Biển Nhớ)
(Thư
Do thái 4: 7-13)
Ngày
em đi, phải chăng là đi ra biển để đến nỗi biển vẫn nhớ? Nhớ đến độ, người viết
nhạc họ Trịnh, lại cứ đong đưa những điệu nhạc phải nghe tiếp kẻo quên sót, như
sau:
“Ngày
mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn.
Hôm
nào em về, bàn tay buông lối ngõ
Đàn lên cung phím chờ sầu lên dây hoang vu”.
(Trịnh
Công Sơn – bđd)
Người
viết nhạc đầy hồn thơ, thì viết thế. Chứ, người làm thơ đầy hồn nhạc, lại sẽ diễn-tả
như sau:
“Mai tôi đi... chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch... lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...
Thơ và nhạc, mà lại nói về “cõi hết”
cũng rất buồn. Dù bạn dù người “ra đi” có khyên bảo “xin đừng khóc”. Có khóc
hay không, đời mình vẫn thế. Cũng vì vẫn như thế, nên có người viết lại đã vội
vang đề nghị những lời như sau:
“Đời người thật ngắn ngủi. Nhớ lại vào
lứa tuổi đôi mươi, chúng ta lang thang trong sân trường khuôn viên trường đại
học, vui cười vô tư và bây giờ đã hơn 40 năm trôi qua rồi. Đời người thoáng
chốc đã già !
Bây giờ, những năm còn lại trong cuộc đời của một người, chúng ta cần sống
thanh thản, sống thoải mái, sống hạnh phúc vì qua một ngày, chúng ta đã mất một
ngày. Vì vậy, một ngày đến, chúng ta vui một ngày. Vui một ngày…rồi không biết
được bao nhiêu ngày nữa. Hạnh phúc là do chính mình tạo ra, vui sướng cũng do
chính mình tìm lấy vì những niềm vui ấy đã ẩn chứa trong những sự việc nhỏ nhặt
xảy ra trong đời sống.
Hạnh phúc là những gì hiện đang ở chung quanh chúng
ta, trong tầm tay chúng ta. Nhà nho Nguyễn Công Trứ quan niệm “ Tri túc, đãi
túc, tiện túc, hà thời túc. Tri nhàn, đãi nhàn, tiện nhàn, hà thời nhàn”…
Tiền rất quan trọng trong đời sống của con người
nhưng tiền không phải là tất cả. Đừng quá coi trọng đồng tiền và cũng đừng lệ
thuộc vào đồng tiền, mặc dù biết rằng nếu không có tiền thi làm sao chúng ta
sống, làm sao để được thoải mái.
Ta vẫn biết khi ta ra đời ,ta đâu có mang nó đến và
khi ra đi, chúng ta cũng không mang nó theo. Đồng tiền có thể mua một lâu đài
to lớn nhưng đồng tiền không mua được mái ấm gia đình. Đồng tiền giúp chúng ta
mua được nhiều thứ tiện nghi trong cuộc sống nhưng đồng tiền không mua được sức
khỏe cũng như hạnh phúc trong đời sống.
Quảng đời còn lại thì quá ngắn ngủi, ta phải sống những ngày tháng cho đáng
sống, ta phải làm cho cuộc đời thêm phong phú .
Những gì cần ăn thì cứ ăn, cần mặc thì cứ mua sắm, muốn đi du lịch thì cứ đi.
Tập cho mình có nhiều đam mê, tự tìm niềm vui cho chính mình.
Vào trong internet để gửi thư cho bạn bè, để chia
sẻ một tin hay, một chuyện vui, một bản nhạc, đọc những bài viết có giá trị,
hay “chat” với người quen biết. Chúng ta cần trao dồi bộ óc để trí nhớ vẫn còn
sáng suốt. Nếu có người bạn cần giúp, ta cứ mở lòng nhân ái, tốt bụng với mọi
người. Rảnh rỗi đi làm những việc từ thiện xã hội, giúp một tay tại những nơi
tôn kính như nhà Chùa, nhà Thờ,… lấy việc giúp người làm niềm vui, đó là những
thú vui trong tuổi già
Hơn nửa đời, chúng ta dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái,
bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho chính mình, quan tâm bản
thân, sống thế nào cho thanh thản, vui vẻ. Việc gì muốn thì làm, ai nói sao thì
mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật
với mình. Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá kiêng cử thì
không đủ chất bổ dưởng, quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu…
Cuộc sống tuổi già thật đa dạng, nhiều màu sắc nên
ta cần có nhiều bạn bè, nhiều nhóm bạn bè hoặc tham dự vào những sinh hoạt
trong các Hội đoàn ái hữu lành mạnh. Gặp bạn, nói ra những điều phiền muộn cho
nhau nghe. Hãy tìm cách gặp gỡ bạn bè và người thân vì không còn nhiều thời
gian nữa.
Một người lớn tuổi, sống cô đơn, biệt lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp
với bạn hữu, thế nào cũng đi đến chổ tự than thân trách phận, bất an, lo âu, ủ
dột và tuyệt vọng. Từ đó bắt nguồn của bao nhiêu căn bệnh. Đừng bao giờ nói,
hay nghĩ là: “ Tôi già rồi, tôi không giúp ích được cho ai nữa”. Đừng nói những
lời hay những tư tưởng có ý tuyệt vọng.
Người già chỉ sảng khoái khi được có bạn tâm giao, đó là một liều thuốc
bổ mà không Bác sĩ nào có thể biên toa cho ta mua được.
Ở tuổi hiện tại, chúng ta đừng nghĩ đến đồng tiền, đừng nghĩ đến giàu hay nghèo
nữa và cũng đừng than trách hay hối hận vì những lầm lỗi trong quá khứ và cũng
đừng tự hỏi là tại sao bây giờ ta không có nhiều tiền. Đừng nói ta không có
tiền. Có những thứ hiện đang chung quanh ta rất quí giá mà có nhiều tiền cũng
không mua được, đó là người phối ngẩu của chúng ta.
Nếu có chút ít đồng tiền thì cứ tiêu xài những gì
ta cần vì sẽ có lúc chúng ta để lại cho người khác xài. Nếu hôm nay ta còn khoẻ
mạnh, còn ăn được những món ăn ta thích và ăn biết ngon là ta đã có một khối
tài sản to lớn trong tuổi già.
Rồi ta tìm đến những người bạn cùng nhau uống tách trà
nóng, ly cà phê buổi sáng, kể chuyện năm xưa hay trao đổi những kinh nghiệm
trong cuộc sống hiện tại.
Cuối tuần, hẹn nhau với người bạn đi câu cá, hưởng không khí trong lành của
thiên nhiên và cũng để cho tâm tư lắng đọng, tinh thần thanh thản. Đó là những
niềm vui trong cuộc sống cuả tuổi già. (Dodom ST sư tầm và chuyển cho mọi người đọc trên
mạng)
Đọc trên mạng, hay đọc trong cuộc
đời, vẫn có những điều mình chưa được biết trọn gói hay trọn vẹn. Đọc trên mạng
hoặc đọc trên thư từ bạn bè gửi, lại cũng có những điều chỉ nói một nhưng hiểu
nhiều. Cũng tựa hồ như chuyện nhà Đạo có những Tin vui mừng lâu nay tưởng chừng
như đã quen quen, dù được “chia sẻ” mỗi Chúa nhật, suốt một đời, thế mà cứ
tưởng như rất mới. Mới như câu chuyện được đề cập ở bên dưới:
“Cô bé và cậu bé là hàng xóm từ thuở
nhỏ. Trò chơi thuở bé của hai đứa trẻ là chạy ra bờ sông nghịch, lấy đất nặn
thành hình búp bê. Khi khuôn mặt cậu bé nhem nhuốc đầy buồn đất, cô bé sẽ khẽ
dùng tay áo quẹt đi những vết bẩn trên mặt cậu. Và cậu bé sẽ nhoẻn miệng cười
cảm ơn cô bé. Lúc đó, khuôn mặt của hai đứa trẻ trông còn đáng yêu hơn cả những
con búp bê mà chúng nặn ra.
Cô bé vốn hay khóc nhè. Một con sâu nhỏ cũng có thể
làm cô bé khóc thét vì sợ hãi. Những lúc đó, cậu bé sẽ dẫm chết con sâu, rồi
làm ra vẻ người lớn dỗ dành cô bạn nhỏ.
Cô bé vẫn thút thít không ngừng. Cậu bé không biết nên làm thế nào, rút từ
trong túi quần ra một đồng xu nhỏ mà khi đứng đợi cô bé đã nhặt được trên
đường. Cậu bé đặt đồng xu nằm trong lòng bàn tay để trước mặt cô bé.
“Em xem này, đây là
đồng xu anh nhặt được trên đường lúc nãy. Hai mặt của nó không giống nhau đâu.
Bây giờ anh tung nó lên, nếu lúc rơi xuống nó vẫn là mặt này, thì em không được
khóc nữa. Còn nếu là mặt kia thì anh sẽ khóc cùng với em có được không?”.
Cô bé dụi mắt, nhìn đồng bạc sáng loáng trước mặt lạ lẫm hiếu kỳ, rồi
ngước lên nhìn cậu bé gật đầu mếu máo. Cậu bé khẽ tung đồng xu vào không trung.
Đồng xu lật mấy lần, rồi trở lại lòng bàn tay cậu bé. Cô bé tò mò vội gỡ những
ngón tay bụ bẫm của cậu bé. Vẫn là mặt lúc nãy của đồng xu. Hai đứa trẻ nhoẻn
miệng cười thật to. Cô bé không khóc nữa. Chúng chạy ra bờ sông nặn búp bê bằng
đất.
Tuổi thơ của hai đứa trẻ trôi qua trên những cánh đồng bát ngát, những
buổi đi bắt chuồn chuồn bên bờ ao và thả thuyền giấy trên con kênh nhỏ. Cả hai
cùng bước vào tiểu học. Những lúc không có người bạn thời thơ ấu bên cạnh, cô
bé vẫn thường bị những đứa bé trai cùng lớp trêu đùa bắt nạt. Cô bé khóc nhè cả
quãng đường về nhà. Đợi đến khi cậu bé về, đồng tiền xu ngày trước lại xoay
vòng trên không trung để quyết định tất cả. Hai đứa trẻ lại nhoẻn miệng cười
rồi đi tìm trò chơi thuở bé.
Thời gian lại trôi nhanh qua những bài hát đồng dao thuở học trò. Hai
đứa trẻ học lên trung học. Cậu bé cho dù ham chơi đến đâu cũng vẫn có thể tính
ra những đáp số chính xác nhờ công thức được học. Thầy giáo luôn khen cậu là
một học sinh thông minh.
Còn cô bé, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể
hiểu được rằng, khi X và Y có quan hệ, Y và Z có quan hệ, thì X và Z nhất thiết
phải có mối quan hệ nào đó. Sau mỗi lần trả bài kiểm tra, cô bé lại nằm bò ra
bàn và khóc, nước mắt rơi ướt nhòe cả khung điểm kém. Cậu bé lại rút đồng xu từ
trong túi ra và tung vào không trung. Vẫn quy định cũ. Cô bé không khóc nữa,
ngoan ngoãn ngồi nghe cậu bé giảng giải những chỗ không hiểu, những công thức
toán học, những định luật vật lý mà cô không nắm vững. Điểm số của cô không còn
thấp dưới 5.
Thời gian lại trôi theo những tháng ngày bận rộn,
những kỳ thi cuối cấp. Khoảng trời đại học mở ra trước mắt hai người bạn. Cuộc
sống thời đại học an nhàn tự tại. Tuổi thanh xuân với những tình cảm lứa đôi
ngây thơ trong sáng in dấu từng góc sân trường. Chàng trai và cô gái kết thành
một đôi kim đồng ngọc nữ trong sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Tình yêu
chân thành và bình lặng trong từng khoảnh khắc. Cô gái vẫn hay mau nước mắt. Và
chàng trai vẫn luôn giữ đồng xu thuở bé bên mình.
Trong một trận đấu bóng chuyền của trường, chàng
trai tham gia cùng vài người bạn. Cô gái đứng trên hàng ghế khán giả, cầm áo
khoác cho anh và không quên reo hò cổ vũ. Cuối trận đấu, chàng trai cảm thấy
khá mệt, mồ hôi vã ra trên trán. Anh lảo đảo bước về phía khán đài. Mọi thứ
trước mắt bất chợt trở nên mơ hồ như qua một làn khói ảo.
Khi còn chưa bước được tới trước mặt người yêu dấu,
anh cảm thấy một luồng khí nóng trào qua lồng ngực. Rồi máu từ mũi chảy xuống.
Chàng trai ngã xuống trước ánh mắt hốt hoảng của cô gái cùng sự ngạc nhiên của
bao người đứng đó.
Bác sĩ cho biết chàng trai bị ung thư máu. Trái tim
cô gái vốn nhỏ bé mềm yếu lại như vỡ ra từng mảnh. Khi lần đầu tiên đến thăm
anh trong bệnh viện, khi lần đầu tiên nhìn khuôn mặt thân thương của anh nhợt
nhạt mệt mỏi, cô không nén nổi xúc động, ôm lấy anh và òa khóc. Những giọt nước
mắt rớt vội trên bờ môi anh, ấm áp và mặn chát.
Anh cố gắng với tay lấy từ dưới gối đồng xu mà năn nỉ mãi bác sĩ mới cho
giữ lại.
-Em nhìn này, đây là cái gì?”.
Cô gái lấy tay quệt nước mắt, nhìn đồng xu thân
thương. “Vẫn quy tắc cũ nhé. Nếu là mặt này, em không được khóc nữa. Còn nếu là
mặt kia, anh sẽ khóc cùng em có được không?”
Cô nhìn người con trai thân yêu đang nằm đó. Anh
đang cố gắng dỗ dành cô. Bao năm rồi vẫn vậy, anh chưa từng dửng dưng trước
giọt nước mắt của cô. Và cô cũng chưa từng lắc đầu mỗi khi anh lấy đồng xu nhỏ
ra.
Chàng trai run rẩy tung đồng xu lên không trung.
Đồng xu lại xoay vòng lóe sáng rồi rơi xuống lòng bàn tay anh. Vẫn là mặt
“không được khóc nữa”. Chàng trai cố gắng mỉm cười kéo cô gái vào lòng dỗ dành
như thời thơ ấu. Nước mắt anh chảy xuôi theo nụ cười.
Đám tang anh, mọi người đến dự trong bao đau buồn
và tiếc nuối. Cô tiễn anh không một giọt nước mắt. Mọi người nghĩ cô thật cứng
rắn. Nhưng họ không biết, trái tim cô đang vỡ vụn. Và nước mắt cô không thể rơi
cho anh được nữa.
Ba mẹ anh gửi cho cô một chiếc hộp nhỏ nói là món
quà cuối cùng của anh muốn dành tặng cô. Cô run rẩy mở chiếc hộp của anh. Bên
trong là một tờ giấy nhỏ với dòng chữ: “Đừng khóc nữa người mà anh yêu suốt
đời”, và một đồng tiền xu sáng bóng.
Đồng tiền xu quen thuộc đã theo hai người từ thời
thơ ấu. Cô cầm đồng tiền lên, lần đầu tiên mới nhìn kỹ nó. Nước mắt cô chợt
trào ra. Đồng tiền xu rơi xuống đất xoay vòng lóe sáng. Hai mặt của nó vốn dĩ
không hề khác nhau…” (Lính thủy sưu tầm)
Sưu tầm chuyện ngắn, đâu cứ chỉ mỗi anh
lính thủy còn làm việc ấy. Sưu tầm chuyện nhà Đạo, hẳn bạn và tôi, ta vẫn cứ
sưu và cứ tầm, rồi ra sẽ nhận được quà tặng như lời dặn sau đây:
“Ngày
hôm nay, nếu các ngươi nghe tiếng Chúa, thì chớ cứng lòng.
Thật
vậy, nếu ông Giôsuê đã cho họ được yên nghỉ,
thì
sau đó, Thiên Chúa đã chẳng nói đến một ngày khác nữa.
Như
thế, Dân Thiên Chúa còn có thể được nghỉ
như
Thiên Chúa nghỉ ngày thứ bảy,
vì
ai đã vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa,
thì
cũng đã nghỉ sau khi làm xong công việc của mình,
như
Thiên Chúa đã nghỉ sau khi làm xong công việc của Người.
Vậy,
chúng ta hãy cố gắng vào chốn yên nghỉ này,
kẻo
có ai cũng theo gương bất tuân đó mà sa ngã.
Lời
Thiên Chúa là lời sống động,
hữu
hiệu và sắc bén hơn cả gươm hai lưỡi:
xuyên
thấu chỗ phân cách tâm với linh, cốt với tuỷ;
lời
đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người.
Vì
không có loài thọ tạo nào mà không hiện rõ trước Lời Chúa,
nhưng
tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mặt Đấng có quyền đòi chúng ta trả lẽ.”
(Thư
Do thái 4: 7-13)
Hiểu thế rồi, bạn và tôi, ta cứ hiên ngang hát lời buồn
nhưng không bực, có ca-từ như sau:
“Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về,
Chiều sương ướt đẫm cơn mê,
Trời cao níu bước sơn khê.
Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn,
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn.
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm,
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang.
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vang,
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương”.
(Trịnh Công Sơn – bđd)
“Nghe trời lộng gió mà
thương”. Vâng. Đúng
thế. Hôm nay và mai ngày dù trời có lộng gió hay không, ta cứ thương. Thương,
như lời người kể truyện ở bên dưới làm đoạn kết cho buổi phiếm luận, rất hôm
nay.
“Truyện rằng:
Ngày
lễ hội hôm ấy, hai người bạn thân gặp nhau sau một thời-gian xa cách, ít có dịp
tâm sự đôi điều về nhân-sinh cuộc đời, vui buồn lẫn lộn. Trò chuyện một hồi
lâu, chợ ngu72i này hỏi:
-À
này, mối tình của cậu với “con nai vang ngơ ngác” khi xưa bây giờ ra sao?
-Hết
rồi cậu ạ! Lâu lắm rồi, chẳng thấy “nai vang” nào còn ngơ ngác hết, mà chỉ là…
-Chỉ
là làm sao?
-Chỉ
là “muông thú quen gầm, ở Hà Đông thôi!
-Ấy
chết! Sao lại là sư tử Hà Đông được?
-Chữ
đó là do cậu nói đấy, chứ không phải của tớ đâu nhé. Liều mồm mà ăn nói, kẻo chết
không kịp ngáp cho mà coi.
-Tớ
chết từ lâu rồi, cậu ạ. Nưng, chỉ là chết trong lòng một chút ít, thôi…”
Chết
trong lòng một ít hay rất nhiều, vẫn là sống như đang chết. Là, thứ chết rồi
nhưng vẫn còn ngáp. Ngá ngáp, chứ chẳng chơi. Đó là cuộc đời, của bạn và của
tôi, rất hôm nay.
Trần Ngọc Mười Hai
Vẫn luôn chết trong lòng
một ít
Suốt nhiều ngày
Trong đời.
No comments:
Post a Comment