Chuyện Phiếm đọc trong tuần sau lễ Thánh Gia năm B
28-12-2014
“Rồi đây, mây trên đồi vắng,”
Lang thang tìm phiến đá xưa rêu mòn
Rồi đây, mưa ru ngàn lá
Mây bay mờ xoá, rừng thông lắng buồn.”
(Phạm
Mạnh Cương -
-Mắt Lệ Cho Người Tình)
(Kh
7: 3/2 Cor 2: 14-16)
Mây
trên đồi vắng, mà lại thấy “mắt lệ cho người tình”, ôi thôi điều này chỉ thấy có
ở thi-ca, âm-nhạc, mà thôi. Mắt lệ cho người tình, có khi cũng hơi khác như các
đấng bậc ở nhà Đạo cũng từng nói. Thế nhưng, người nghệ sĩ ở ngoài đời, lại vẫn
nói bằng câu ca/tiếng hát rất tình như sau:
“Tình
anh, như thông đầu núi
Trăng thanh chìm suối, tháng năm vời vợi
Tình em, như sương chiều xuống
Mênh mông đồi núi, mờ trong bóng đêm.
Biệt
ly, hôn nhau lần cuối
Trông nhau lần cuối, giá băng tơ trời
Bài hát chia phôi ban đầu
Vắng tiếng kinh chiều cầu cho tình ái.
Biệt
ly, hôn nhau lần nữa
Xa nhau lần nữa, nói sao cho vừa
Chỉ thấy ánh mắt u hoài
Nuối tiếc ân tình, trọn đời khó phai.”
(Phạm Mạnh Cương – bđd)
Nơi nhà
Đạo, các đấng bậc có nói nhưng không hát và cũng chẳng ngâm, nên các ngài vẫn
nói hoài nói mãi những tiếng/giọng như sau:
“Khi nghe trong Bài Đọc Thứ Nhất tiếng của vị
Thiên Thần kêu vang vang cho 4 Thiên Thần được ban cho quyền hủy-hoại cả đất
liền lẫn biển khơi rằng: "Đừng hủy-hoại đất-đai, biển-khơi hay
cây-cối" (Khải Huyền 7:3), thì
chúng ta nhớ đến câu nói không phải ở Sách Khải Huyền mà ở trong lòng
của mọi người: con người có khả năng làm điều ấy hơn thiên thần nữa
kìa. Chúng ta có thể tàn phá Trái Đất này còn giỏi hơn các Thiên
Thần.
Đó, thực sự là những gì chúng ta đang làm. Đó, là những
gì chúng ta đang thực-hiện, ở chỗ chúng
ta đang hủy-hoại thiên-nhiên tạo-vật, chúng ta đang tàn-phá sự sống,
chúng ta đang tàn-phá các nền văn-hóa, chúng ta đang tàn-phá các thứ
giá-trị, chúng ta đang tiêu-diệt niềm hy-vọng.
Chúng ta cần đến sức mạnh của Chúa biết bao, để
chúng ta được niêm-ấn bởi tình-yêu của Ngài và quyền-năng của Ngài trong
việc ngưng lại cuộc đua hủy-diệt điên-cuồng này!
Việc hủy-diệt những gì Ngài đã ban cho chúng ta, những
gì tuyệt-vời nhất Ngài đã làm cho chúng ta, để chúng ta canh-tác, duy-trì,
sinh lợi... Khi tôi ở trong hậu-cung-thánh nhìn thấy các bức
tranh vẽ 71 năm trước (vẽ cảnh dội bom hồi Thế Chiến Thứ II ở miền San Lorenzo là nơi nghĩa-trang này tọa-lạc), tôi
nghĩ rằng:
"Đó thật trầm trọng, thật đau thương. Nhưng vẫn không thể
nào sánh với những gì đang xẩy ra hiện nay. Con
người chiếm-hữu hết mọi sự, tin mình là chúa tể, tin rằng mình là vua chúa.
Rồi chiến-tranh, các cuộc chiến-tranh tiếp-tục bùng nổ, thật
sự không phải là để giúp gieo-vãi hạt giống sự sống mà là hủy-hoại. Nó là một
thứ kỹ-nghệ hủy-diệt. Nó cũng là một guồng máy của sự sống để rồi
không chỉnh-sửa được sự vật thì loại-bỏ chúng đi, ở chỗ chúng
ta đang loại-bỏ trẻ em, chúng ta đang loại-bỏ người già, giới
trẻ bị loại-bỏ bởi chẳng có công ăn việc làm...
Cuộc tàn-phá này là hậu-quả
của một thứ văn-hóa phế-thải. Chúng ta loại bỏ con người.”
(X. Lời Giảng Lễ Các
Thánh Nam Nữ của ĐGH Phanxicô 1/11/2014 ở Nghĩa Trang Verano Rôma)
Nghe thế rồi, mời bạn và mời tôi, ta nghe tiếp lời ca do nghệ
sĩ hát thêm, như sau:
“Rồi đây, anh như ngàn gió
Phiêu
du từ đó biết đâu hẹn hò.
Rồi
đây, em phương trời cũ,
Quê
hương tình ái còn vương mắt lệ.
Tình
yêu mong manh là thế,
Xa
xôi là thế xót xa tình buồn.
Tình
yêu thương đau từ đấy,
Dư
âm còn đấy lệ trong mắt ai.”
(Phạm Mạnh Cương – bđd)
Và
đây, khi nghe câu hát: “Anh như ngàn gió,
phiêu du từ đó”, nên anh và tôi hoặc
ai đó, lại sẽ phiêu du vào đất miền thần-học, có những vấn-đề thời-sự cần
suy-tư như sau:
“Mọi
đổi thay trong văn-hoá/xã hội ở thời này là vấn-đề lớn, rất khó giải. Vấn-đề ở
chỗ: rất nhiều người, hôm nay lại cho rằng: mình có niềm tin đích-thật và cũng
có người nghĩ rằng: mình chẳng có theo “đạo” nào hết. Những người này chỉ muốn bảo:
chẳng tôn-giáo nào ta được biết lại tỏ-bày kinh-nghiệm về niềm tin sâu-sắc của chính
mình, cách phù-hợp.
Thế
nên, trong thống-kê dân-số gửi đến nhà cứ 5 năm một lần, khi được hỏi bạn theo
tôn-giáo nào, thì nhiều câu trả-lời lại đề: không gì hết. Điều
này không có nghĩa là: họ không có niềm tin. Điều này cũng có nghĩa:
phương-cách cổ xưa để diễn-tả và rao-truyền niềm tin nay không còn như xưa nữa.
Điều
này thực sự nói về niềm tin và tôn-giáo và mối giây liên-hệ của hai thứ. Tin là
nhận-thức rằng mọi hữu-thể đều hiện-hữu. Với người có niềm tin, thì việc này
nói về quan-hệ riêng-tư giữa con người và Thiên-Chúa.
Và,
đó là kinh-nghiệm. Tôn-giáo là tập-hợp các truyền-thống, tin-tưởng, huyền-nhiệm,
nghi-thức, đạo-đức/chức-năng, vv. Từng nói lên ký-ức tập-thể của niềm tin sống
động kéo dài mãi như thế. Tôn-giáo và niềm tin không cùng một thứ. Tôn-giáo là
việc tỏ-bày kinh-nghiệm ngày càng sâu sắc và phong-phú hơn bất cứ sự bày-tỏ nào
cũng thế. Tôn-giáo là một tỏ-bày và là bày-tỏ niềm tin. Cả hai thứ đi chung với
nhau và thường thì trộn-lẫn vào nhau.
Khi
niềm tin lên cao tại một số nơi hoặc ở một số nền văn-hoá, niềm tin ấy mặc lấy
văn-hoá theo nghĩa những sự-thể rất đạo-giáo đang diễn ra ở nơi đó. Niềm tin ấy
mang dáng dấp hình-hài của những thứ và những sự xảy ra tại nơi đó. Niềm tin ấy
còn mặc lấy thứ ngôn-ngữ địa-phương.
Và,
thời-gian trôi mau, niềm tin lại sẽ biến môi trường này trở-thành của chính
mình. Nó trở thành chiếc xe chuyên-chở mọi kết quả đạt được đem đến nhiều nơi
khác. Và đi như thế, tôn-giáo cũng mang theo niềm tin với mình, nữa. Chìa khoá
chính cho tương-quan giữa niềm tin và tôn-giáo là nắm bắt được rằng: niềm tin
là kinh-nghiệm, còn tôn-giáo là việc bày-tỏ kinh-nghiệm ấy ra ngoài.
Niềm
tin mà không có tôn-giáo cưu-mang và tỏ-bày, sẽ thiếu nhiều hỗ-trợ, giùm giúp.
Tôn-giáo mà lại không có niềm tin sâu-sắc đích-thực ở bên trong, lại sẽ chết dần
trong nguồn nước…
Có
hai vấn-đề ở đây: Niềm tin như kinh-nghiệm nội-tâm mà không có sự tỏ-bày nhờ
vào tôn-giáo sẽ đi đến kết-cuộc như một thứ tôn-thờ chủ-nghĩa Narcisse. Và,
tôn-giáo mà không niềm tin sâu-sắc nội-tại, thì cũng sẽ chìm đắm biến mất trong
các tín-ngưỡng chính-trị đang vượt trội ở nền văn-hoá địa-phương, sở tại.
Vậy
thì, Hội-thánh/Giáo-hội thực sự cống-hiến những gì? Câu trả lời sẽ là việc sẻ-san
trong đối-thoại chuyện-trò về kinh-nghiệm tin-tưởng. Một san-sẻ được tôn-giáo
giúp đỡ bằng việc tiếp-nhận và thông-cảm.
Bằng
vào ý-nghĩa của sự-thể mong-mang đầy tính người như thế, Thiên-Chúa yêu-thích
đi vào nền văn-hoá có niềm tin tôn-giáo và có thể, Ngài cũng khởi-sự cuộc chuyện
trò/trao-đổi với mức độ cũng rất mới.”
(xem Lm Kevin O’Shea CSsR, Lời Chúa Sẻ San Chúa nhật Cung hiến Đền thờ
Latêranô năm A 9/11/2014)
Xem
như thế, thì: niềm tin, tôn-giáo và văn-hoá luôn tháp-tùng, gộp chung trong cuộc
sống vui tươi đằm thắm rất chất-lượng. Thế đó là thần học đi Đạo và ở trong Đạo.
Thần-Học về kinh-nghiệm có niềm tin tôn-giáo đầy chất văn-hoá về
Thiên-Chúa-Là-Tình-Yêu ở ngoài đời lại cũng khác. Khác, theo cung-cách thực-tiễn và thựa-hành
như sau:
“Ở một đất nước giàu có của Châu Âu, có một cô ca sĩ
rất nổi tiếng. Tuy mới chỉ 30 tuổi nhưng danh tiếng cô đã vang dội khắp nơi,
hơn nữa cô có một người chồng như ý và một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Một lần,
sau khi tổ chức thành công một đêm diễn, cô ca sĩ cùng chồng và con trai bị đám
đông người hâm hộ cuồng nhiệt bao quanh. Mọi người tranh nhau chuyện trò với
cô. Những lời lẽ tán tụng khen ngợi tràn ngập cả sân khấu.
Có người khen cô tuổi nhỏ chí lớn, vừa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào nhà
hát tầm cỡ quốc gia và trở thành nữ ca sĩ trụ cột của nhà hát. Có người tán
tụng rằng mới có 25 tuổi mà cô đã được lựa chọn là một trong 10 nữ ca sĩ có
giọng háy opera xuất sắc nhất thế giới. Có người lại ngưỡng mộ cô có người
chồng tuyệt vời, một cậu con trai kháu khỉnh, dễ thương.
Trong khi mọi người thi nhau bàn luận, cô ca sĩ này chỉ im lặng lắng nghe,
không thể hiện thái độ gì. Khi mọi người nói xong cô chậm rãi nói: “Trước tiên,
tôi cảm ơn những lời ngợi khen của mọi người dành cho tôi và những người trong
gia đình tôi.
Tôi hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này với mọi người. Nhưng các bạn chỉ
nhìn thấy một số mặt trong cuộc sống của tôi còn một số mặt khác, các bạn vẫn
chưa nhìn thấy. Cậu con trai của tôi mà mọi người khen là bé kháu khỉnh, đáng
yêu, thật bất hạnh, nó là 1 đứa trẻ bị câm. Ngoài ra, nó còn có một người chị
tâm thần và thường xuyên bị nhốt ở nhà."
Mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt nhìn nhau, dường như rất khó chấp nhận một sự
thật như thế. Lúc này, cô ca sĩ mới điềm tĩnh nói với mọi người: “Tất cả những
chuyện này nói lên điều gì? Có lẽ chúng nói lên một triết lý, đó là, Thượng đế
rất công bằng, ngài không cho ai quá nhiều thứ bao giờ.”
Thượng đế rất công bằng, ngài không cho ai quá ít, cũng không cho ai quá nhiều.
Vì thế, đừng nên chỉ nhìn thấy hoặc ngưỡng mộ những thứ người khác có, mà nên
nghĩ và trân trọng những thứ bạn đang có, cho dù đó không phải là những vinh
quang tột đỉnh.
Vậy nên, nếu ai hỏi bạn “Bạn có hạnh phúc không?” Bạn hãy trả lời rằng : ”Mình
hạnh phúc. Hạnh phúc theo cách mình sống và những gì mình đang có trên đời
này". (sưu-tầm và trích dẫn truyện kể
của một người ký tên là ST trên mạng
vi-tính, rất phổ-biến)
Suy-tư về kinh-nghiệm sống trong cuộc đổi đời ngày
hôm nay, có thể là như thế. Như thế, cũng nói lên đôi điều về sự-kiện thực-tế
chưa có giải-đáp cho thế hệ của kẻ tin ở đầu thế-kỷ 21 hiện giờ.
Cuộc đổi-đời thế-kỷ, nay lại được đấng bậc ở trên
cao có nhận-dịnh rất đặc-thù nhân buổi họp mặt của thành-viên trong Bộ Dòng Tu
hôm 27/11/2014, hôm ấy Đức Phanxicô có nói:
“Đi từ đề
tài “Rượu mới trong các bầu mới”, Đức Thánh Cha khẳng-định rằng:
Chúng ta đừng sợ từ-bỏ các bầu rượu cũ, nghĩa là cần đổi mới những thói
quen và cơ-cấu trong đời sống Giáo Hội, cũng như trong đời sống thánh-hiến, mà
chúng ta nhận thấy không còn tương-ứng với những gì Thiên-Chúa yêu-cầu chúng ta
ngày nay, để mở rộng Nước Chúa trong trần-thế: đó là những cơ-cấu mang lại cho
chúng ta một sự bảo-vệ giả-tạo và ảnh-hưởng tiêu-cực tới năng-động bác-ái: đó
là những tập-quán làm cho chúng ta xa lìa đoàn chiên mà chúng ta được sai đến
và ngăn-cản không cho chúng ta nghe tiếng của những người đang chờ đợi Tin Mừng
của Chúa Giêsu Kitô”.
Đức Thánh Cha cũng nhắc đến những nhược-điểm có thể gặp thấy trong đời
thánh-hiến ngày nay, như: sự kháng-cự của một số thành-phần chống lại sự
thay-đổi, sự suy-giảm sức thu-hút, nhiều người bỏ tu, sự mong manh của một số
hành-trình đào-tạo, những cơ-cực vất-vả vì thi-hành các công tác và thừa-tác-vụ
làm thương-tổn đời sống thiêng-liêng, sự khó hội-nhập vào các môi-trường và
thế-hệ khác, sự thiếu quân-bình trong thực-thi quyền-bính và sử-dụng của cải…”
(xem G. Trần Đức Anh, op dịch tin
Vatican 27/11/2014, đăng trên www.chuacuuthe.com
trang chính ngày 27/11/2014)
Cảm-thông với lời nhận-định của đấng chủ-quản
Hội-thánh một cách rộng và đem vào đời, còn là cảm-thông rằng: thời nào, cũng
có đổi-thay. Đổi và thay, cả trong niềm tin, văn-hoá và tôn-giáo. Thay và đổi,
không có nghĩa ta đi dần vào sự chết hoặc vào cái-gọi-là “văn-hoá của sự chết”.
Đổi-thay/thay-đổi là lý-lẽ cuộc sống rất năng-động. Có như thế, cuộc sống của
mọi người mới đứng vững và khá hơn lên.
Vẫn cứ mong, mọi thay và đổi sẽ theo hướng tích
cực, rất tốt đẹp, hơn bao giờ. Trong chiều-hướng đó, cũng nên đi vào vườn hoa
Lời Chúa, có những nhủ khuyên như sau:
“Tạ
ơn Thiên Chúa,
Đấng
hằng cho chúng tôi tham dự cuộc khải hoàn trong Đức Kitô,
tạ
ơn Người là Đấng đã dùng chúng tôi
mà
làm cho sự nhận biết Đức Kitô,
như
hương thơm, lan toả khắp nơi.
Vì
chúng tôi là hương thơm của Đức Kitô dâng kính Thiên Chúa,
toả
ra giữa những người được cứu độ cũng như những kẻ bị hư mất.
Đối
với những người bị hư mất,
chúng
tôi là mùi tử khí đưa đến tử vong;
nhưng
đối với những người được cứu độ,
chúng
tôi lại là hương sự sống đưa đến sự sống.“
(2 Cor 2: 14-16)
Trong chiều hướng nhận-định về cuộc đời có đổi thay
như thế, cũng lại mời bạn và mời tôi, ta cứ thế hiên-ngang cất bước và hát lên
rằng:
“Rồi
đây, anh như ngàn gió
Phiêu
du từ đó biết đâu hẹn hò.
Rồi
đây, em phương trời cũ,
Quê
hương tình ái còn vương mắt lệ.
Tình
yêu mong manh là thế,
Xa
xôi là thế xót xa tình buồn.
Tình
yêu thương đau từ đấy,
Dư
âm còn đấy lệ trong mắt ai.”
(Phạm Mạnh Cương – bđd)
Hát thế rồi, ta bồi thêm cho bài viết bằng một đoạn
truyện kể ngăn ngắn để minh-hoạ cho những chuyện được đề-cập, hôm nay:
“Trong Dòng khắc-kỷ/khổ-tu nọ, các thày sống ở đây luôn luôn phải
tịnh-khẩu để cầu nguyện trong thinh-lặng. Duy, chỉ được phát-biểu khi được
phép, chí ít là không bao giờ được yêu-cầu có được điều gì để trau-dồi bản
thân.
Trong bữa cơm thân-mật hôm ấy, một thày Dòng thấy trong tô cháo mình ăn
có con chuột nhắt chết phỏng từ hồi nào. Gặp sự thể như thế, hỏi rằng thày phải
làm gì bây giờ? Than-phiền ư? Đổ đi hay tiếc rẻ nuốt vào bụng, sau một ngày mệt
nhừ vì lao-động công-ích. Bất chợt, thày Dòng ấy bèn ngồi im, nhắm tịt mắt và
suy-nghĩ một hồi.
May quá, thày tìm ra được giải-đáp để có được bát cháo khác mà không lỗi
luật Dòng. Thày bèn giơ tay xin phép nói, thấy thế Bề Trên hỏi:
-Thày A…, thày có điều gì muốn nói, thế?
-Dạ thưa Bề Trên, các thày ngồi quanh bàn con đây đều thiếu con chuột
chết trong bát cháo…”
(tiếu-lâm chay/mặn kể trên mạng…)
Thế đó, là văn-hoá thời xưa cũ. Thế đó, còn là
tinh-thần tu-trì tu-đúc rất văn-minh, của một thời. Thời đại ít thấy đổi-thay
nhưng mọi người vẫn sống văn-minh, văn-hoá sống cả kinh-nghiệm niềm tin
tôn-giáo rất tốt đạo, đẹp đời. Ở muôn nơi.
Trần Ngọc
Mười Hai
Vẫn nhớ
ngày xưa cũ
Có văn
hoá, văn minh
Của niềm
tin tôn-giáo
Rất
thời-thượng.
No comments:
Post a Comment