Tuesday, 13 November 2018
“Còn tiếng hát ta ru trời, ta ru đời, ru người”
Chuyện
Phiếm đọc trong tuần 33 Thường niên năm B 18-11-2018
“Còn tiếng hát ta ru trời, ta ru đời,
ru người”
Rồi nghe ra một tiếng khóc lẻ loi.”
(Trần
Quang Lộc/Nguyễn Đình Toàn - Còn Tiếng Hát
Gửi Người)
(Mt 26: 38-39)
Vâng.
“Tiếng khóc lẻ loi” gửi cho người,
nào có khác “tiếng hát ru trời, ru đời và
ru người!” Khóc và ru như thế, lại là nỗi buồn của người đời, suốt nhiều thời.
Và, “tiếng gửi người” lại vẫn sầu buồn
hơn cả tiếng hát ru đời và ru người là thế. Và, dưới đây cũng là “Tiếng gửi người” khá buồn cười, như một
chuyện tiếu lâm nhàn nhạt, thôi:
“Tiếu lâm kể rằng:
Trong một quán rượu, có anh thanh niên
nọ đến gặp người bạn đang ngồi uống một mình, bèn bảo:
-Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế?
-Tôi buồn là vì mẹ tôi mới vừa mất vào
tháng 6, để lại cho tôi chỉ có ba nghìn đôla, thôi.
-Xin thành thật chia buồn cùng anh.
-Ấy chưa hết! Vào tháng 7 sau đó, bố
tôi lại cũng chết và để lại có 7 nghìn đô.
-Trời đất! Chỉ trong vòng 2 tháng trời
mà anh đã mất đi những người thân yêu nhất. Tôi cũng hiểu
vì sao anh lại buồn đến mức độ này.
-Chưa hết đâu anh ạ. Tháng 8 vừa rồi,
dì tôi lại chết để lại cho tôi 10 nghìn đô…
-Anh quả là người bất hạnh nhất trên đời…
-Nhưng có điều đáng buồn hơn cả, là:
tháng này chả ma nào chết tốt!”
(Trích
“truyện buồn thế kỷ” thả trên mạng rộng khắp chốn)
Vâng.
Chuyện thế kỷ, thường vẫn buồn là thế. Vẫn cứ âu sầu hơn mọi chuyện. Nhưng, có
sầu và có buồn đến độ thế, cũng chẳng sao. Bởi, đã là chuyện ‘buồn thế kỷ’ rồi,
thì còn gì buồn hơn? Khác nào chuyện buồn của người Đạo Chúa, được kể bằng lời
ca hiền từ vào tối hôm trình-diễn Hát Cho Nhau Nghe 13/10/2018, như sau:
“Hồn có lúc khói hương bay,
tình có lúc như đèn soi.
Chập chờn về đâu đây,
còn vang vọng tiếng chân người.
Thầm bước tới kêu rêu hoài,
đêm trăng động dấu hài,
Từng cơn mưa về đưa lá vàng rơi.
Còn tiếng hát chất ngất trên môi,
Và nước mắt thay ngày vui,
Một lần tình xa là vĩnh viễn xa người.
Người đi đã quá xa,
chỉ còn ta với bóng ta,
Và mùi hương đã hoá ra hương mê đời.
hương nay lạnh giá,
Tình Em như gió qua,
còn thoảng nơi chăn gối xưa.
Một vì sao vừa nghe đã vỡ,
Trong tâm hồn anh mềm như tơ.
Tình dẫu cố nuôi cho dài thương cho hồn
rã rời.
Đành xem như là một giấc mộng thôi.
Chợt thức giấc ngó quanh đời,
Chỉ thấy bóng em tạnh hơi.
Một lần xa nhau là ta mất nhau rồi.
(Trần
Quang Lộc –Nguyễn Đình Toàn: bđd)
Vâng.
“Chỉ thấy bóng em tạnh hơi” cũng đã
buồn. Thế nên, có nỗi niềm nào buồn hơn
câu kế tiếp, những hát rằng: “Một lần xa
nhau là ta mất nhau rồi…” Quả thật, đây là nỗi buồn tê tái, hơn “Tiếng Gửi Người” của nhà thơ được phụ
soạn thêm bằng thứ âm-nhạc da-diết, điên-dại với những ca từ như: “đành xem (đó) như …giấc mộng thôi”.
Hỡi
người nghệ sĩ từng hát “Tiếng gửi người”
đến liên hồi, hôm nay đây, nhà Đạo chúng tôi cũng thấy mối tình buồn như người
viết nhạc qua lời hỏi/đáp không kém phần da-diết, điên-dại như sau:
“Thưa Cha,
Hiện con đang làm công việc dọn dẹp
phòng ốc mà công ty con đã trúng thầu chăm sóc bệnh xá vẫn dung-nạp các bà mẹ muốn
phá bỏ thai-nhi của bà. Hôm nay đây, nhân cơ hội này, con xin được phép hỏi cha
một câu: ‘Giả như con buộc phải giải-quyết các thai-nhi bị trừ khử cho gọn/sạch,
thì thử hỏi: con có được phép làm các việc như thế không? Con đây, hoàn toàn chống
lại chuyện phá thai, nhưng cũng không muốn để luột mất cơ-hội có công ăn việc
làm vững chãi, thế nên thật khó cho con khi suy tính…” (Một độc giả viết thư hỏi đấng bậc nhà
Đạo nhưng lại không cho biết tên của mình).
Người
đọc ở đây, hôm nay, đâu cần biết tên tuổi của các vị đưa ra thắc mắc, với hỏi
han. Bởi, cha đạo người Tây, lâu nay chỉ cần bà con đưa thắc mắc chưa giải quyết
để rồi tìm cách trả lời cho xong việc. Và, đáp-từ của ngài cũng quanh quẩn mỗi thế
này:
“Nhiều người thấy mình cũng rơi vào
tình-huống giống hệt như trường-hợp anh/chị vừa nêu ra để học biết những gì khiến
họ chống-đối trên căn bản đạo đức. Sự việc anh/chị thắc mắc như trên, không chỉ
xảy ra ở sở làm nào đó thôi, nhưng còn xuất-hiện ở nhiều nơi khác trong đời.
Thành thử, tôi nghĩ: mình cũng nên coi đây là chuyện quan-trọng, khiến ta cần tìm
hiểu cho rõ, hầu giải quyết các vấn-đề khó xử về luân-lý.
Trường hợp anh/chị nêu ra đây, là điều
mà các thần-học-gia luân-lý gọi là ‘cộng-tác vào sự tội’, theo đó người trong
cuộc được yêu-cầu có hành vi đạo-đức, chức-năng. Nhưng, theo cách nào đó, việc ấy
lại hợp-tác vào hành-vi đầy lỗi phạm. Thành thử, vấn-đề là hỏi rằng: mọi người,
dù nam hay nữ, có thể cộng-tác vào sự việc như thế không?
Để trả lời, trước nhất cần phân-biệt
rõ sự việc hầu giúp ta giải-quyết vấn đề đặt ra. Trước nhất, hỏi rằng: người
trong cuộc có đồng ý với hành-động của những người được kể ở đây không? Và, ta có
bằng lòng hợp-tác hoặc chống-đối chuyện như thế chứ? Giả như ai đó đồng thuận với
hành-động đầy lỗi tội mà ta gọi là hợp-tác vào sự tội thì sao? Và, như ta biết,
điều này bao giờ cũng là chuyện sai trái hết.
Lấy ví dụ, người nào đó tuy không chống-đối
chuyện phá thai, nhưng lại chấp-nhận làm thư ký ngồi quầy tiếp khách hoặc nhận chân
kế-toán công-tác ở bệnh xá phá thai, như thế tức là: đã hợp-tác với hành-động phá
thai theo cách nào đó rồi.
Tuy nhiên, giả như những người chuyên
chống đối hành-vi đầy lỗi tội, nhưng theo cách nào đó, hẳn cũng thấy mình bắt buộc
phải hợp-tác nhận làm công việc mà ta gọi là ‘hợp-lực theo thể chất mất rồi. Thật
ra, một số trường-hợp trong đó cho thấy việc hợp-lực theo thể-chất có lẽ cũng
được phép làm.
Nhằm định-vị việc này, trước nhất ta
phải tự hỏi xem việc hợp-lực nói ở đây có nối-kết chặt-chẽ với hành-động đầy lỗi
tội không, hay chỉ là ‘hợp-tác từ xa’ kết-nối với việc ấy? Ở trường hợp trước,
ta gọi đó là hợp-lực theo cách rất gần và ở trường-hợp sau, ta gọi đó là hợp-lực
từ xa. Đương nhiên, trong cuộc sống đời thường, ta có hàng loạt các cấp-độ hợp-tác
rất gần hoặc hợp-lực từ xa thật không thiếu.
Nhưng, cứ như nguyên tắc luân-lý lâu nay
được được áp-dụng vẫn bảo rằng: hành-động nào lại gần cận hành-vi đầy lỗi tội,
thì lý-do gây ra càng mạnh-mẽ hơn, cốt để con người tham-gia làm công việc đó.
Và, việc hợp-lực càng từ xa, thì ta càng dễ biện minh cho nó, nhiều hơn nữa.
Lấy ví dụ một trường hợp phá thai có y
tá hoặc nhân-viên trợ-lực nọ làm việc tại bệnh xá phá thai, tự bản-chất, đã hợp-tác
một cách rất gần cận, khi tiếp-viên ngồi quầy hoặc thư-ký làm việc tại một nơi xa-xôi
tương-tự như nhân-viên lo dọn dẹp vệ-sinh hoặc chăm sóc vườn tược, vẫn làm việc
theo cách từ nơi xa xôi. Thiết nghĩ, người đi Đạo chẳng nên chấp-nhận làm công
việc của nhân-viên toàn thời tại bệnh xá phá thai, vì làm thế cũng không khác
gì mình đang hợp-tác thực-thi công việc hàng ngày, dù từ xa, trong việc giết chết
trẻ thơ vô-tội. Tuy nhiên, có thể có hoàn cảnh nào đó người công-nhân thỉnh thoảng
mới làm việc theo tư-cách người dọn dẹp vệ-sinh hoặc thợ làm vườn.
Điều này còn tùy sự khác biệt xảy ra sau
đó. Vấn-đề là, giả như ai đó cộng-tác vào hành-động đầy lỗi phạm có được tiếp-tục
tiến về phía trước không? Lấy ví dụ, người đặc-biệt nào đó khước-từ việc chùi dọn
bệnh-xá phá-thai thì như có phần chắc chắn là nhiều người khác cũng sẽ làm thay
công việc dọn dẹp ấy và như thế, thì chuyện phá thai lại cứ tiếp diễn, thôi.
Trường hợp này, lý-do ít chính đáng
hơn hầu biện-minh cho việc chấp-nhận làm công việc này. Một ví dụ khác, giả như
bạn của cô gái đăng ký phá thai và những người sống ở vùng quê đã từ-chối không
chịu chuyên chở cô gái về thành-phố để thực-hiện việc phá thai, thì sự thể rất
dễ xảy ra là: cô ta sẽ không có khả-năng xúc-tiến việc phá thai. Thế nên, cô
gái được yêu-cầu lái xe chở bạn mình đi phá, phải từ-chối làm thế là vì cô
không thể ngăn-cản việc phá thai vào ngày đặc biệt và có thể cô sẽ bảo là bạn
không cùng mình đi phá.
Cuối cùng thì, việc ta có quan-tâm đến
chuyện hợp-tác phá thai hay không lại là sức mạnh tạo lý do tự hỏi: tại sao con
người phải suy-tính kỹ có nên hợp-tác phá thai hay không? Giả như đây là vấn-đề
để luột mất công ăn việc làm và khó có thể kiếm được việc nào khác, thì điều
này có thể chứng minh chuyện hợp-tác từ xa như trường hợp anh/chị vừa nêu ra.
Thế nhưng, giả như đó chỉ là vấn-đề kiếm
kế sinh nhai hầu có nhiều tiền hơn, thì điều ấy không chứng minh được là việc hợp-lực
vào hành-động nào đó cũng quái-ác như việc phá thai vậy. Nói chung, ta phải tìm
cách tránh-né, quyết không hợp-tác vào việc gây nên tội, như từng thấy, vẫn có trường-hợp
ta có thể chứng minh được như việc hợp-tác từ xa, theo thể-chất. Cuộc sống cho
thấy nhiều tình-huống trong đó mọi người phải giáp-mặt, thế nên ta cần có quyết-định
là có nên hợp-tác vào sự tội của người khác không.
Sách Giáo lý Hội thánh Công giáo có viết
rằng: “Ta chịu trách-nhiệm về các lỗi/tội do người khác phạm khi ta hợp-lực vào
đó: “Bằng hành-động cố
ý tham-gia cách trực-tiếp vào việc ấy; bằng cách ra lệnh, khuyên nhủ, tán đồng
hoặc chấp-thuận chúng; hoặc bằng cách không biểu-lộ hoặc không giấu diếm chúng
khi ta có bổn phận phải làm thế; qua hành-động bao che/bênh-vực những người có hành-động
xấu.” (X. Sách GLHTCG đoạn 1868).
Việc này tạo nhiều yếu-tố để ta suy-tư
thêm nữa. Trường-hợp hỏi rằng mọi người có được phép dự đám cưới của người Công
giáo nào đó ngoài công-viên hoặc bãi biển, thì xin bà con đọc cuốn do tôi soạn-thảo
có tên là “Question Time 2, nxb Connor Court 2012, câu hỏi số 248.” (X. Lm John Flader, Co-Operation in sin, The Catholic Weekly
08/12/2013 tr. 10)
Đời
thường ở huyện, nhiều sự việc không suông sẻ như truyện cổ tích, rất dân gian.
Thế nhưng, truyện dân gian/cổ tích nhiều lúc lại cũng giống như chuyện thật ở đời.
Có
câu chuyện thật từng diễn ra ở đời, hơi giống truyện cổ tích mà người kể gọi
là: “Câu chuyện có thật giống như truyện cổ
tích”. Truyện này, được người kể mang tên nghe giống người nhà Phật, như
sau:
“Trong
thế chiến thứ hai, có một người đàn ông họ Wall tên là Martin. Martin Wall là
một tù nhân chiến tranh, bị giam tại trại tù binh ở Siberia, từ đó phải rời xa
quê hương Ucraina, bỏ lại người vợ là Anna và cậu con trai Jacob.
“Vài
năm sau đó, anh ta và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm tín, thậm chí
sau khi anh ta bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna sinh thêm một
đứa con gái tên là Sonia mà anh ta cũng không hề hay biết.
Thêm
một vài năm nữa, Martin được trả tự do, lúc này anh ta kiệt quệ cả về sức khỏe
lẫn tinh thần, nhìn bề ngoài như một ông già lọm khọm. Không chỉ có vậy, trên
tay và chân của anh còn lưu lại nhiều vết sẹo, điều khiến anh đau lòng hơn nữa,
là anh không còn khả năng sinh con.
Sau khi
được ra tù, chuyện đầu tiên mà Martin làm là tìm kiếm cô vợ Anna, và cậu con
trai Jacob. Cuối cùng, anh cũng nghe ngóng được tin tức của họ từ hội Chữ Thập
Đỏ, người ta nói rằng vợ con của anh đã chết trên đường đi tới Siberia. Martin
đau khổ tột độ. Đương nhiên, anh vẫn không hề biết rằng mình còn có một cô con
gái trên thế gian này.
Thật ra
thì, không lâu sau khi Martin bị bắt, Anna đã may mắn đưa được con trai Jacob
chạy trốn đến nước Đức. Cô gặp được một đôi vợ chồng nông dân tốt bụng tại đó,
đôi vợ chồng này đã giữ mẹ con họ ở lại. Vì vậy, Anna sống yên ổn tại đó, đồng
thời cô cũng giúp họ làm việc đồng áng và dọn dẹp nhà cửa.
Cũng
vào thời gian này, cô sinh đứa con gái Sonia. Anna tin rằng, chỉ cần Martin còn
sống, họ nhất định sẽ trùng phùng, nhất định có thể tạo lập một cuộc sống mới.
Nhưng, đời không là mơ. Vài năm sau đó, cuộc chiến tranh tàn khốc đã đưa nước
Đức đến bờ vực của sự thất bại. Anna và hai đứa con vô cùng vui mừng, họ cho
rằng sẽ có cơ hội để đoàn tụ với Martin.
Tuy
nhiên, điều họ không ngờ là, Hồng quân Liên Xô đã tập trung những người dân di
cư như họ lại, đưa họ lên một con tàu đông đúc như tàu chở súc vật, nói rằng
đưa họ về nhà, nhưng thực chất là đưa họ đến trại tập trung đầy chết chóc ở
Siberia.
Hi vọng
của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh nặng. Cô cảm thấy mình
sống không được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu nguyện: “Cầu xin ông trời,
hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con!”
Một
ngày nọ, Anna gọi Jacob đến bên cạnh và nói: “Con trai của mẹ, mẹ bệnh nặng lắm
rồi, có lẽ không sống được bao lâu. Mẹ sẽ ở trên trời phù hộ các con. Jacob,
con phải hứa với mẹ, không bao giờ được bỏ rơi em gái Sonia”.
Sáng
sớm hôm sau, Anna qua đời. Người ta đem thi thể của cô chất lên xe hàng và chở
đến một khu nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ vô danh. Còn hai đứa trẻ thì bị đem
lên tàu hỏa, đưa đến một cô nhi viện gần đó.
Còn
Martin – người đang chìm đắm trong tuyệt vọng, lúc này đang làm việc như cỗ máy
trong một nông trang. Một buổi sáng, Martin gặp Greta – một cô gái làm cùng
nông trang với anh. Greta luôn mỉm cười để ý đến anh.
Martin
không ngờ rằng, cô gái luôn lạc quan yêu đời, thông minh lanh lợi này lại là
bạn học hồi xưa của mình. Bôn ba nhiều nơi, trải qua thời gian thăng trầm, xảy
ra vô số sự việc, mà họ lại có thể gặp nhau ở đây, thật là thần kỳ!
Chẳng
bao lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Martin cảm thấy cuộc sống của mình tìm lại được
ánh mặt trời, cuộc sống lại trở nên có ý nghĩa. Greta cũng cảm thấy vô cùng
hạnh phúc. Nhưng cô luôn mong mỏi bản thân có một đứa con để yêu thương, chăm
sóc.
Đến một
ngày, Greta khẩn cầu với chồng: “Martin, có nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện,
chúng ta hãy nhận một đứa về nuôi có được không?”. Martin phản bác: “Greta, sao
em lại có ý nghĩ như vậy, anh không thể chịu thêm bất cứ sự đả kích nào nữa, em
có hiểu không?”. Greta vô cùng buồn bã.
Nhưng
cuối cùng tình yêu mãnh liệt của cô dành cho trẻ em đã thuyết phục được Martin.
Vào một buổi sáng, Martin nói với Greta: “Đi nào, chúng ta đi đến cô nhi viện
nhận nuôi một đứa trẻ”. Greta vui mừng khôn xiết, lập tức lên tàu đi đến cô nhi
viện.
Greta
bước trên hành lang tối tăm của cô nhi viện, nhìn về phía lũ trẻ đang xếp thành
hàng, chăm chú quan sát, cân nhắc. Nhìn thấy những khuôn mặt trầm mặc, những
ánh mắt cầu xin của lũ trẻ, Greta chỉ muốn mở rộng vòng tay ôm lấy tất cả chúng
vào lòng và đưa về nhà. Nhưng cô biết rằng, điều đó là không thể.
Đúng
vào lúc này, có một đứa trẻ cười thẹn thùng bước về phía cô. Greta quỳ xuống,
xoa đầu đứa trẻ: “Cháu à, cháu có đồng ý đi theo cô không? Đến một nơi có cả
cha lẫn mẹ?”
“Đương
nhiên cháu đồng ý, nhưng cô đợi chút, cháu đi gọi anh trai. Chúng cháu phải đi
cùng nhau, cháu không thể bỏ lại anh trai mình được”.
Greta
cảm thấy vô cùng băn khoăn, bất lực lắc đầu: “Nhưng cháu à, cô chỉ có thể đưa
một mình cháu đi thôi”. “Không, cháu muốn đi cùng anh trai mình. Trước đây
chúng cháu cũng có mẹ, khi mẹ qua đời đã dặn dò anh trai không được bỏ rơi
cháu”.
Lúc
này, Greta cảm thấy bản thân không muốn chọn bất kì đứa trẻ nào khác, bởi vì
đứa trẻ trước mặt cô vô cùng đáng yêu, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Tuy
nhiên, cô nghĩ rằng mình phải về thương lượng lại với Martin.
Khi về
đến nhà, Greta lại khẩn cầu Martin: “Martin, có một chuyện em muốn thương lượng
với anh. Em phải nhận nuôi hai đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ mà em chọn có một người
anh trai, nó không thể rời bỏ anh trai của mình. Em mong anh đồng ý nhận nuôi
đứa trẻ này được không?”
“Greta,
vậy sao em không chọn đứa trẻ khác, mà lại nhất quyết là bé gái này? Theo anh
thấy thì tốt nhất đừng chọn đứa nào cả”.
Lời nói
của Martin Wall, khiến Greta vô cùng đau lòng, cô thậm chí còn không muốn đi cô
nhi viện nữa. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Greta, trong lòng Wall chợt trào
dâng niềm thương cảm. Tình yêu rốt cuộc lại giành chiến thắng.
Lần
này, Martin và Greta cùng đi đến cô nhi viện, Martin cũng muốn gặp đứa bé gái
đó. Đứa bé gái ra ngoài hành lang tiếp đón họ, lần này, cô bé nắm chặt tay cậu
bé đi cùng. Đó là một cậu bé gầy gò, trông rất yếu ớt, nhưng cặp mắt của cậu bé
lại ngập tràn sự dịu dàng và lương thiện. Lúc này, cô bé mở to đôi mắt sáng
lóng lánh, nhẹ nhàng hỏi Greta: “Cô đến đón chúng cháu phải không?”
Greta
chưa kịp trả lời, thì cậu bé đứng bên cạnh đã mở lời: “Cháu đã đồng ý với mẹ là
sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái. Khi mẹ cháu mất, cháu đã hứa như vậy. Vậy nên,
đáng tiếc là em gái cháu không thể đi cùng với hai người”.
Martin
âm thầm quan sát hai đứa trẻ vừa đáng yêu lại đáng thương này. Một lát sau, anh
tuyên bố đầy quả quyết: “Chúng tôi nhận cả hai đứa trẻ này”. Martin đã bị cậu
bé gầy gò ốm yếu trước mắt thu hút đến nỗi không thể kháng cự nổi nữa rồi.
Vậy là
Greta đưa hai anh em đi thu dọn quần áo, Martin đến văn phòng làm thủ tục nhận
nuôi. Sau khi Greta thu dọn đồ đạc, đưa hai đứa trẻ đến văn phòng, liền thấy
Martin bần thần lúng túng đứng ở đó. Gương mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy,
dường như không dám kí vào thủ tục nhận nuôi.
Greta
sợ hãi hỏi: “Martin! Anh làm sao vậy? Martin?”
“Greta,
em nhìn những cái tên này xem!”. Greta nhận lấy tờ thủ tục nhận nuôi có ghi tên
hai đứa trẻ:“Jacob Wall; Sonia Wall, Mẹ: Anna (Bartel) Wall; Cha: Martin Wall”.
“Em có
biết không Greta, hai đứa trẻ này là con ruột của anh! Một là đứa con trai mà
anh tưởng rằng đã chết từ lâu, một là đứa con gái mà anh chưa từng gặp mặt!”
Martin
xúc động đến nỗi nước mắt nhạt nhoà, anh vừa nói vừa quỳ xuống, ôm chặt hai đứa
trẻ vào trong lòng, thán phục nói: “Kỳ tích, thật là kỳ tích! Ôi! Cảm ơn trời
đất đã phù hộ chúng tôi, ôi! Greta, nếu như không phải em đã thỉnh cầu anh nhận
nuôi chúng, nếu như không có trái tim nhân ái của em, có lẽ anh đã không thể
gặp được kỳ tích này mất rồi”.
Đúng
vậy, dưới sự vẫy gọi của tình yêu, mọi kỳ tích đều có thể xảy ra!” (Tuệ Tâm)
Kỳ tích của tình yêu lúc nào cũng có thể xảy ra, như
tác-giả truyện kể từng diễn-tả. Tuy nhiên, có một thứ kỳ-tích cũng sẽ xảy ra
trong đời người, dù mọi người chẳng ai muốn thấy nó hiện hữu. Kỳ-tích ấy, lại
được người đời gọi đó là “nỗi buồng không tên” vẫn nhanh chân lẻn vào mọi ngõ
ngách cuộc đời. Chẳng thế mà, ngay đến tác-giả Tin Mừng Nhất Lãm, cũng không
quên ghi chép các sự kiện xảy đến với Đức Giêsu, rõ ràng như sau:
“Bấy
giờ Ngài nói với các ông:
"Tâm hồn Thầy buồn
đến chết được.
Anh em ở lại đây mà canh
thức với Thầy."
Ngài đi xa hơn một chút,
sấp mặt xuống,
cầu nguyện rằng:
"Lạy Cha, nếu có thể
được,
xin cho con khỏi phải uống
chén này.
Tuy vậy, xin đừng theo ý
con, mà xin theo ý Cha."
(Mt
26: 38-39)
Đức
Giêsu mà còn thấy “buồn đến chết được”, thì
hỏi rằng người đời bình thường làm sao không. Buồn hay vui, đều là tâm trạng của
mỗi người và mọi người, ở mọi nơi, mọi lúc trong đời mình. Vấn đề còn lại, là:
làm sao thoát khỏi những tình-huống như thế để rồi có thể xướng lên câu hát vốn
dĩ nâng nhẹ lòng người, để mà sống, rất như sau
“Một vì sao vừa nghe đã vỡ
Trong tâm hồn anh mềm như tơ
Tình dẫu cố nuôi cho dài thương cho hồn
rã rời
Đành xem như là một giấc mộng thôi
Chợt thức giấc ngó quanh đời
Chỉ thấy bóng em tạnh hơi
Một lần xa nhau là ta mất nhau rồi
(Trần
Quang Lộc –Nguyễn Đình Toàn: bđd)
Hạt
sao có vỡ nát hoặc “tâm hồn anh có mềm như tơ”, vẫn là tình-trạng của tôi, của
bạn hay của ai đó trong đời rất giống sự việc vẫn thường diễn-tiến ở đời. Như mọi
thời. Thế đó, là tình-huống có thể sẽ gặp thấy nơi tôi, nơi bạn hoặc ai đó vẫn
ưu-tư, kỳ vọng bấy lâu nay.
Trần Ngọc Mười Hai
Và tình huống
rất giống đời thường
ở đời,
vào mọi lúc.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment