Chuyện Phiếm Đạo Đời đọc trong
tuần thứ 25 thường niên năm C 22-9-2013
“Hãy nhìn vào đôi mắt
em đây,”
Hãy nhìn vào tận trái tim này
Hãy nhìn vào đôi mắt thơ ngây
Anh sẽ hiểu được trái tim em.”
(Hạ
Vy - Con Gái)
(Mt 5: 43-45 )
Câu hát trên, là tiểu khúc của bài hát
“Con gái nói có là Không, Con gái nói
không là có”. Bài hát này, thuộc loại ca khúc vui vui, cũng rất ngắn. Ngắn,
không chỉ ở chiều dài của trường canh/câu nhạc hoặc âm thanh. Mà ngắn, vì chỉ
nói mỗi thế chứ đâu dám nói nhiều. Bởi, nói về đàn bà/con gái vẫn có điều để
nói nhiều hơn nữa.
Thế đó, là nhận định về nữ-giới còn trẻ
ở đời, rất tình đời. Trẻ, thì mới hát thế chứ ai dám nói và hát điều này với
các cụ, chí ít là các lão bà, ở nhà Đạo! Nữ giới nhà Đạo nói không nhiều, chỉ
âm thầm nguyện cầu chứ không nói. Nhưng, mỗi lần các bà/các cô xuất-khẩu-thành-thơ,
là có chuyện. Những chuyện có vấn đề hẳn hòi chứ chẳng chơi. Đây, không là
tuyên ngôn hay tuyên bố gì của ai hết; mà là và chỉ là bí mật được bật mí giữa
chốn bạn bè cà phê/cà pháo cũng rất “phê” khi nghe ca sĩ nhà hát bài “Con Gái” của người viết nhạc là Hạ Vy.
Nói gần nói xa, chỉ là dẫn nhập mỗi điều
này, là: ngày nay, bà con ta bật mí với nhau nhiều bí mật, về đủ chuyện. Từ, chuyện
vai trò người nữ phụ, xem ra có hơi sai về cung cách. Sai, cả đại ý với hình thức.
Không tin ư? Mời bạn và mời tôi, ta để thêm ít phút tạt qua vườn hoa thông tin/truyện
kể rất đáng nể, để rồi sẽ thấy những điều thiên hạ cứ bật mí các bí mật.
Trước nhất, để cho dễ thở, ta thử
nghe đọc vài truyện...rất kể lể như sau:
“Truyện
rằng,
Có lần nọ, một người nông dân bị mất chiếc đồng hồ trong kho thóc. Đó
không là đồng hồ thông thường bởi nó có giá trị về mặt tình cảm đối với ông.
Sau một thời gian dài tìm kiếm rất vô vọng, người nông dân phải nhờ sự
trợ giúp của mấy đứa trẻ đang chơi bên ngoài. Ông hứa, nếu ai tìm được chiếc
đồng hồ của ông bị mất, sẽ có thưởng.
Nghe vậy, đám trẻ nhanh chân chạy quanh kho thóc tìm kiếm chiếc đồng hồ.
Chúng đi khắp nơi, lục tìm mọi chỗ, từ nơi chứa thóc đến tận chỗ cho gia súc
ăn, vẫn không thấy. Chỉ đến khi ông đề nghị bọn trẻ ngưng tìm kiếm, thì có bé
trai chạy tới và yêu cầu ông cho nó một cơ hội nữa.
Người nông dân nhìn đứa bé rồi ngẫm nghĩ: "Tại sao lại không chứ? Cuối
cùng thì, công nhận: cậu bé này khá chân thành!" Ông dẫn cậu bé trở lại
kho. Một lúc sau, cậu chạy ra và trên tay là chiếc đồng hồ của ông. Người nông
dân rất đỗi ngạc nhiên, ông hỏi cậu bé: "Làm cách nào mà cháu có được nó,
sau khi tất cả các bạn đã từ bỏ?".
Cậu bé đáp: "Cháu không làm gì cả và chỉ ngồi im một chỗ để lắng
nghe. Trong im lặng, cháu thấy tiếng kim đồng hồ chạy và theo đó cháu tìm ra
nó".
Kể xong câu chuyện, nguời kể lại đã nghĩ: Sự tĩnh lặng trong tâm hồn sẽ tốt hơn với trí
não luôn hoạt động. Hãy để tâm trí bạn có nhiều phút nghỉ ngơi, thư giãn mỗi ngày. Hãy
xem, hiệu quả nó đem lại để giúp bạn xây dựng cuộc sống mình mong đợi.” (trích dẫn truyện kể trên mạng, nhưng không rõ tên
tuổi người kể.)
Thôi thì, kể gì thì kể, nói gì cũng chỉ
đến thế. Nói hay kể, cũng chỉ như ý/lời mà người nghệ sĩ, lại cứ vời người nghe
nhạc hãy lắng tai nghe câu hát, rất như sau:
“Con
gái nói có là không,
Con
gái nói không là có
Con gái nói 1 là 2,
Con
gái nói 2 là 1
Con gái nói ghét là thương,
Con
gái nói thương là ghét
Con gái nói giận là giận yêu,
Con
gái còn yêu là còn giận
Đừng nghe những gì con gái nói!
Đừng
nghe những gì con gái nói
(Hạ Vy – bđd)
Không hẳn thế đâu. Có thể, người
viết nhạc có hát thế, cũng để người nghe cứ chú tâm vào những chuyện “kỳ khú”
cho vui cửa vui nhà, mà thôi. Bởi, câu nói của người viết nhạc cũng chỉ muốn
lặp đi lặp lại những lời này:
Con
gái nói nhớ là quên,
Con
gái nói quên là nhớ
Con gái nói buồn là vui,
Con
gái nói vui là buồn
Con gái nói không biết ghen, là ghen như điên đấy nhé
Con gái nói không biết yêu, là yêu tới quên đường về
Đừng nghe những gì con gái nói
Đừng
nghe những gì con gái nói.”
(Hạ Vy – bđd)
Đúng như tác giả viết: “Con gái có lúc hiền như nai”, nhưng lắm
khi “như bà chằng”. Chứ đâu có ngạc nhiên vì: trời còn có lúc nắng
lúc mưa, nữa là! Tóm lại, nếu chỉ nghe qua đôi lời ở bài hát, chắc có vị lại sẽ
cho rằng: tác giả/tác “thiệt” đôi lúc cũng hơi “nặng lời” hoặc kỳ thị gái/trai.
Kỳ thực, nói về con gái hay nữ phụ sao đó, cũng chỉ nên nói như người kể truyện
khác, vẫn cứ kể và cứ nói những truyện như bên dưới:
“Nhiều năm về trước, có
một cậu bé mồ côi tên Jim, 12 tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là đầu mối của
mọi trò cười và trêu chọc của mọi người sống trong thị trấn. Không ai đối
xử tử tế với Jim. Những nghi ngờ của mọi vụ ăn cắp hay rắc rối đều có tên Jim
đầu tiên. Cậu chỉ nhận được những lời nói cay độc, nghi ngờ. Kết quả là Jim
luôn lẩn tránh những người xung quanh. Cậu càng lẫn tránh, người ta càng nghi
ngờ cậu.
Tài sản duy nhất của Jim là chú chó
Tige, cũng luôn khép nép và lẫn tránh mọi người như chủ nó. Jim không đối xử
thô lỗ với Tige nhưng cậu cũng luôn dùng thứ ngôn ngữ cay độc mà mọi người dùng
với cậu. Phần vì cậu đã quen với những ngôn ngữ đó, phần vì để trút đi mọi nỗi
uất ức.
Một hôm, Jim thấy cô gái phía trước làm rơi một gói nhỏ. Cô cúi xuống
nhặt thì một gói khác lại rơi khỏi tay. Jim chạy đến, nhặt hai cái gói lên đưa
trả cô gái.
- Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt
Cô gái cười và xoa đầu Jim. Jim hoàn toàn sốc. Đó là những lời nói tử tế
đầu tiên cậu nghe thấy trong suốt 12 năm. Jim nhìn theo cô gái cho đến khi cô
đi khuất.
... Jim huýt sáo gọi Tige, con chó ve vẩy đuôi chạy tới bên. Cả chủ và
chó đi vào rừng... Jim ngồi xuống cạnh bờ suối và trong đầu cứ vang lên:
"Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt!" Jim cười một mình. Rồi cậu gọi: "
-Đến đây Tige!"
Tige chạy lại ngay, Jim xoa đầu nó và
nói:
-Cảm ơn mày! Mày thật là tốt!"
Tige rất phấn kích và ngạc nhiên. Tai nó vểnh lên, mắt hướng về phía Jim
chăm chú, đuôi vẫy lia lịa. "Đến con chó cũng thích nghe lời nói dịu
dàng!" – Jim nghĩ và lôi trong túi ra một mảnh gương vỡ. Cậu bé thấy một
khuôn mặt lấm lem. Jim rửa mặt thật cẩn thận. Sau đó, Jim lại nhìn vào gương.
Cậu bé ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cậu nhìn lên cao thay vì chỉ cúi mặt như mọi
khi. Một cảm giác, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy: cảm giác tự trọng.
Từ khoảng khắc đó, cuộc đời Jim hoàn
toàn thay đổi bởi quyết tâm để xứng đáng với những lời nói dịu dàng.
Ngưng một lát, nhà tỷ phú tiếp tục
nói: "Thưa các bạn, tôi chính là cậu bé đó. Thị trấn nhỏ mà tôi vừa kể đến
chính là thành phố này 40 năm về trước. Cái cây ở đằng kia mà quý vị có thể
thấy chính là nơi một người phụ nữ đã gieo hạt giống đầu tiên của lòng nhân hậu
xuống cuộc đời tôi. Mong sao ai cũng có thể làm được như thế" (Lại một truyện kể lôi từ mạng lưới
toàn cầu, rất không tên)
Lan man với truyện kể,
hôm nay bần đạo chỉ muốn bảo rằng: thật ra cũng chẳng nên lưu tâm nhiều về
người kể truyện rồi hỏi tại sao lại cứ kể những chuyện vẩn vơ, lơ tơ mơ như
thế? Mà, chỉ cần xem bạn và tôi, ta có thích loại hình kể lể như thế không,
thôi. Hỏi thế rồi, ta đi vào chi tiết bàn bạc xoay quanh truyện kể về lời con
gái hoặc con người từng nói. Nói cho dữ, hoặc chỉ chút thôi, cũng là nói những
điều người khác hát và nói. Mà, chỉ cần hỏi xem người nghe hát hoặc nghe kể, có
tin hay không mà thôi.
Ở nhà Đạo, có nhiều trường hợp tương
tự như thế. Tương tự, khi người nhà Đạo nghe nhiều về dụ ngôn/Lời Chúa nói,
nhưng có khi vẫn bán tín bán nghi, chẳng hề tin. Tin làm sao, khi Chúa vẫn nói
và vẫn kể nhiều truyện dụ-ngôn rất có lý, mà sao người nghe ở người nhà Đạo vẫn
như chẳng bao giờ nghe và thực hiện như người rất tin và hay tin.
Có những sự và việc ở nhà Đạo nghe cứ
như “lạo xạo”, tưởng chừng như đó chỉ là truyện kể không hơn không kém, nhưng lại
là chuyện rất dễ nể, để ta suy nghĩ cho lung, hầu suy xong sẽ đi đến quyết định
chứng tỏ mình tin rất vững và cũng xác thực.
Có nhiều lần, đấng bậc trong Đạo vẫn
cứ nói và viết rất nhiều về chuyện rất thực trong tin tưởng. Như, người kể khác
có tên là Michael McVeigh trênb tờ the Australian Catholics số mùa Đông 2013 ở
Úc, như sau:
“Thế giới hôm nay giống như thể tiệm
“chạp phô” đầy những tiếng ồn và ánh sáng; có cả những con người chỉ muốn lôi
ta ra khỏi chốn miền lặng thinh bằng cách này hay cách khác chỉ để mọi người
chú tâm lắng nghe biết thông điệp họ nhắn gửi ở bên trên và bên ngoài, hết mọi
sự. Chạp phô này, là nơi là chốn ta dựng xây nên con người là chính ta. Là, tất
cả những gì nói lên con người mình qua cung cách ăn mặc, chọn lựa kiểu tóc,
bông tai hoặc hình-hài bên ngoài cho hấp dẫn. Có khi còn chọn đội ngũ thể thao,
phe phái chính-trị theo ý mình nữa.
Đạo giáo vẫn còn là thành phần trong
tiệm “chạp phô” như thế, mặc dù đôi lúc ta vẫn có cảm giác như thể nói đưa đẩy
ta ra khỏi lằn ranh chính yếu, quan trọng. Hơn lúc nào hết, con người ngày nay
hay tìm đến bản đồ đường đất hướng dẫn ta ngang qua mọi chọn lựa mà thế giới
này gửi đến cho ta, và đó còn là nơi chốn khiến đạo giáo có thể đưa ra lời đề
nghị về những thứ và những sự có giá trị bền vững. Loại hướng dẫn mà đạo giáo
đưa ra cho chúng ta cũng như câu nói của cố linh mục tổng quyền Dòng Tên là
Pedro Arrupe từng dặn dò người thân, rằng: “Hãy phải lòng nhau và tiếp tục yêu nhau rồi thì
việc ấy cũng sẽ quyết định mọi sự.” ...
Nói cho cùng, là tín-hữu Đức Kitô ta
đều biết nguồn yêu thương là chính Chúa. Bất cứ con tim nào biết yêu đương cũng
đều biết đôi chút về Chúa. Đạo giáo có thể bị thúc và đẩy ra khỏi các con lộ
chính của xã hội qua vì các ngân-hàng, nhiều siêu-thị hoặc quán ăn nơi uống, nhưng
khi chúng dân tiếp tục kiếm tìm tình yêu cho riêng họ, thì họ cũng sẽ tiếp tục
được lôi kéo đến với Chúa, mà thôi.” (Michael McVeigh, Faith in the
public square, Australian Catholics, số Winter 2013, tr. 6)
Nói về niềm tin qua yêu
thương mà nói như thế, cũng có thể gọi được là “trên mức tuyệt vời”. Chỉ ngắn
gọn một vài câu thôi, cũng đầy ý nghĩa, một nhận định. Nhận định, là nhận ra
được sự thể ở đời rồi quyết định đường lối cho riêng mình, để sống cho phải
phép, rất lẽ đạo. Nhận định, còn là hỏi xem niềm tin của ta “hung hăng xâm lấn”
đến thế nào để có thể đi vào lề đường bên phải, của lòng đời? Hỏi và nhận định,
còn xem người đi Đạo là ta đã đi vào với xã hội để đem Tin Vui về Tình
Thương-yêu của Chúa đến với mọi người, như thế nào?
Hỏi và nhận định ở đây,
không có nghĩa “tức, đã trả lời phần nào rồi”, mà là: cơ hội đề người người và
mình cùng nhau tiến tới một quyết tâm thực hiện niềm tin trong nhau và có nhau.
Hỏi và nhận định với
nhau trong cuộc diện đi vào lòng đời, còn để xem Đạo giáo của ta cống hiến cho
đời được những gì? Tìm kiếm những gì nơi đời? Và, người đời? Nhận định và hỏi
người hỏi mình, tức còn hỏi rất nhiều mà chưa tìm ra câu giải đáp cho thoả
đáng. Bởi thế nên, người viết nhạc ở đời, hôm nay, lại cứ cho hát những lời bay
bướm, ít thiết thực, và không hẳn thế, như:
“Trời có lúc nắng lúc mưa, Trời có lúc
mưa lúc nắng
Con gái có lúc hiền như nai, Con gái có khi như bà chằng
Trời vẫn cứ nắng cứ mưa,
Con
gái lúc mưa lúc nắng
Con gái thế đấy bạn ơi,
mà
sao con trai nhớ thương từng ngày
Đừng nghe những gì con gái nói
Đừng
nghe những gì con gái nói
Hãy
nhìn vào đôi mắt.......Đừng nghe.....con gái nói.”
(Hạ Vy – bđd)
Trái lại, hẳn bạn và tôi, có lẽ ta
nên tìm về Lời Hằng Sống có những dặn dò thiết thực và rất đúng của Thày Chí Ái
vẫn từng bảo:
“Anh
em đã nghe Luật dạy rằng:
Hãy
yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù.
Còn
Thầy, Thầy bảo anh em:
hãy
yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.
Như
vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em,
Đấng
ngự trên trời,
vì
Người cho mặt trời của Người mọc lên
soi
sáng kẻ xấu cũng như người tốt,
và
cho mưa xuống trên người công chính
cũng
như kẻ bất chính.”
(Mt 5: 43-45)
Trên đường đời và trong cuộc đời,
người xấu/tốt, công chính hay bất chính đều có đủ. Cũng nói và cũng làm không
chỉ mỗi con gái hay con trai. Xấu tốt hoặc nói lời nghịch ngạo không phải là sở
trường/sở đoản của riêng ai. Nên, vấn đề là dù có nghe những người ấy nói hoặc
xử xấu với mình, vẫn còn thương hay không, đó mới là vấn đề.
Vấn đề còn là: dù biết nhiều người
không muốn nghe hoặc đọc những lời người nhà Đạo nói, vẫn cứ làm. Vẫn cứ thực
hiện điều Chúa truyền dạy, vì đó là điểm son tô đậm đặc trưng của “Con cái
Chúa”, ta thường quên. Quên hay cố ý không thực hiện những điều Thày Chí Ái từng
dạy, nhưng lại cứ thực hiện những hành xử rất trái khuấy/nghịch ngạo như truyện
kể ở bên dưới làm đoạn kết, rất như sau:
“Một thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm
được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến
anh bị phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh
bèn ra bờ sông định tự tử.
Vào canh ba đêm nọ, anh đến trước bờ sông, bỗng nhìn thấy một thiếu nữ
đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến gần hỏi cô:
- Có
chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái
buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có
anh ấy tôi không sống nổi. Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ
nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử. Ngay lúc đó
thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu, ta vẫn sống bình thường,
cũng tay trắng làm nên! Lúc đó cô gái quay sang hỏi thương gia:
- Đêm hôm
lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Thương
gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu
có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.
Và, lời bàn của người kể rất “huệ-lộc” mà bảo rằng:
“Thì ra, dù mất tất cả nhưng thực sự cũng
chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi.” Thật ra thì, có hay không, vẫn là sự thể
cuộc đời nhiều khi không có mà lại cũng có. Có-không/không-có, là cuộc đời cứ
diễn tiến đến mất mát. Còn lại sẽ là và chỉ là tình yêu-thương chính mình và
mọi người. Chính đó là triết-lý của “hư không/trống rỗng” Chúa dạy dỗ hết mọi
người.
Trần Ngọc Mười Hai
Lại nhận ra được chân lý
Của cuộc đời.
Với người đời.
No comments:
Post a Comment