Sunday 20 July 2008

Em ơi nhớ thương, thương nhớ cả đêm

Làm sao quên được phút giây êm đềm Chờ mong sao cho trời sáng Đúng giờ mình hẹn hò Là đời quên hết sầu lo

(Lam Phương – Em là tất cả)

Trong quan hệ đời thường, có nhiều lúc bần đạo mắc phải cái cố tật, là: vẫn muốn nhắn bạn bè/người dưng: hãy cứ cầu và cứ mong. Cầu mong cho mình/cho người được nhiều ân huệ lành thánh, từ nơi Chúa. Cầu mong sao, mau qua mọi nỗi đau/niềm nhớ, rất khó quên.

Như câu hát ở trên, cầu và mong ở đời thường, còn là:

“Vì lời giã từ lúc anh ra về

Rằng mai đây anh lại thăm

Ước nguyện trọn một đời

Là mình luôn luôn có đôi.” (Lam Phương – bđd)

Thế nhưng, cầu và mong ở một số người nhà Đạo, thường mang ý nghĩa như thế này:

-Cầu mong bạn tìm được sự thanh thản và bình yên trong thế giới có nhiều điều bạn chưa hiểu được…

-Cầu mong cho nỗi đau bạn chịu, cũng như xung đột bạn từng trải, sẽ cho bạn sức mạnh để vươn lên mà giáp mặt thử thách với lòng dũng cảm, lạc quan.

-Cầu mong bạn luôn biết rằng có ai đó vẫn hiểu và yêu bạn. Và, người ấy luôn ở cạnh bạn cả vào lúc bạn thấy cô đơn nhất.

-Cầu mong bạn khám phá ra sự sâu sắc và sự tốt bụng của người khác để tin vào cuộc sống bình yên. Một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm đem cho bạn, mỗi ngày. Hãy nhớ: mặt trời luôn chiếu sáng muôn vật, dù cho cơn bão có kéo dài đến tận nơi đâu.

-Cầu mong bạn tin tưởng rằng: người thật lòng yêu bạn là người không ở gần, nhưng bạn vẫn cảm nhận được lòng thương yêu và sự quan tâm từ nơi họ.

-Cầu mong bạn vẫn nhớ: trong cuộc sống đời thường, có va chạm và khổ đau bạn đã gặp, vẫn ít hơn so với mơ ước và nỗi niềm hạnh phúc, bạn đang có.

-Cầu mong những gì bạn thấy có thiếu sót trong hiện tại, sẽ trở thành thế mạnh của bạn, trong tương lai.

-Cầu mong cho bạn nhìn thấy tương lai của mình tràn đầy nhiều hứa hẹn và có khả năng trở thành hiện thực.

-Cầu mong bạn có sức để tự quyết định cho mình trong hoàn cảnh gặp chuyện xấu xa tệ hại mà không bị ai phê phán về kết quả, đã diễn ra.

Cầu mong bạn luôn trao cho người khác món quà bạn nhận được từ ai đó, như chứng tích của lòng thân thương, người người gửi đến.

Và cuối hết, cũng cầu mong cho bạn thấy mình luôn được mọi người thương yêu.

Thật ra, theo triết lý/thần học nhà Đạo, mọi thứ trên đời ta đều đã và đang có như lời cầu và mong ở trên. Đây, ta có tình yêu thương cứu độ rất sung mãn. Vì, Đức Kitô đã chết và sống lại, để cứu ta. Ngài cứu, cho ta ra khỏi mọi tình huống đầy tội vạ. Ngài cứu, để ta được sống trong hy vọng. Bởi, sự thường thì chỉ cần cầu và mong, điều gì lâu nay ta chưa có, mà thôi. Đằng này, ta đã có đủ mọi thứ nơi gian trần. Có sự sống. Có tương lai rực sáng, chốn Nước Trời.

Đi vào vườn hoa Kinh Thánh, ta nhận ra được: điều này quả có thật. Này, Chúa há chẳng bảo:

“Vì tất cả những thứ đó,

dân ngoại trên thế gian vẫn tìm kiếm;

nhưng Cha của anh em

thừa biết anh em cần những thứ đó.”

(Lc 12: 30)

Rõ ràng là như thế. Dân con nhà Đạo chúng ta có được niềm xác tín, tin chắc:

Thiên Chúa yêu thế gian

đến nỗi đã ban Con Một,

để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết,

nhưng được sống muôn đời.

(Ga 3 : 16)

Sống muôn đời, là cuộc sống có tất cả. Sống trọn vẹn. Sống, không cần có thêm gì nữa. Tức, sống không chỉ để những cầu và mong, nên chắc bạn và tôi không có những tê tái, với phân trần:

Sao em ngồi lặng lẽ ..

để lòng anh tái tê

Hãy trả lời anh đi

Nghĩ gì mà đợi chờ

Nhiều lần chung ước mơ

Bên nhau ta cùng hứa ... quên đi chuyện năm xưa

Em biết cho chăng em ..thương em, nhớ em. Tất cả là em ! (Lam Phương – bđd)

Thay vào đó, hãy tâm niệm như lời thơ thương mến, của ngôn sứ:

Đây là lời ĐỨC CHÚA loan truyền cho khắp cùng cõi đất:

Hãy nói với thiếu nữ Xi-on: Kìa ơn cứu độ ngươi đang tới.

Kìa phần thưởng của Người theo sát một bên,

và thành tích đi ngay trước mặt.

(Is 62: 11)

Nói cho cùng, có cầu và mong, thì cũng chỉ là trông mong nguyện cầu Chúa Cứu Độ sẽ quang lâm, như Phao-lô thánh nhân hơn một lần xác định:

Sở dĩ như vậy,

là vì chúng ta trông chờ ngày hồng phúc

vẫn hằng mong,

ngày Đức Ki-tô Giê-su là Thiên Chúa vĩ đại

và là Đấng cứu độ chúng ta,

hiện đến trong vinh quang.

(Tt 2: 13)

Thành thử, ngay đến nhà nghệ sĩ cũng từng quan niệm:

Còn gì đẹp bằng

lúc ta xum vầy

cầu mong sao duyên đẹp đôi

ước nguyện cả cuộc đời là được mãi mãi gần em !

(Lam Phương – bđd)

Và niềm vui mừng đích thực, như Thầy nói:

Anh em cũng vậy,

bây giờ anh em lo buồn,

nhưng Thầy sẽ gặp lại anh em,

lòng anh em sẽ vui mừng;

và niềm vui của anh em,

không ai lấy mất được.

(Ga 16: 22)

Cuối cùng, cầu mong hay lo buồn, không chỉ là tâm tình của dân thường ở huyện. Dù huyện đó, có là huyện nhân gian hay trần thế, ta vẫn cứ mong và cầu cho niềm vui “không ai lấy mất”, được Đức Chúa quả quyết, vẫn từ lâu.

Quả quyết Chúa đưa ra, là lời đanh thép ta gặp ở nhiều chỗ. Như trong câu truyện bên dưới do danh hài George Carlin viết hồi thập niên ’70, ’80 chợt vào lúc bà vợ ông vừa thất lộc:

“Đời sống hôm nay, có những nghịch thường trong cầu và mong, như sau:

Cuộc sống con người, nay nhiều dinh thự/cao ốc thật, nhưng tâm tánh vẫn cứ thấp. Xa lộ thì chằng chịt những tuyến và đường, nhưng ý kiến vẫn hẹp hòi, tỏng teo. Chi tiêu thì hào sảng, mà sở hữu thực sự chẳng có là bao. Mua, thì mong mua được nhiều, nhưng vui hưởng của mình mua, đếm rất ít. Tậu nhà, ta mong nhà cao cửa rộng, trong khi gia đình/tổ ấm cơ ngơi cứ thế dần teo. Tiện nghi, ta mong thật nhiều nhưng thời giờ vun đắp, quả hiếm hoi.

Ta mong có nhiều bằng cấp ngút trời, nhưng khả năng hiện thực ngày một ít. Kiến thức mong có khá, mà phán đoán sự việc ngày càng giảm. Chuyên gia/chất lượng trong mọi việc ta mong có. Nhưng vấn đề cần giải quyết càng nhiều thêm. Nhiều thuốc men, nhiều cơ hội vui hưởng cuộc sống, nhưng cuộc đời lành mạnh cứ giảm thưa.

Cầu và mong thật nhiều, nhưng khi đã mãn nguyện lại sinh ra chè chén nghiện ngập. Cuộc vui lành mạnh vẫn cứ thiếu vắng, ở nhiều nơi. Lái xe đi đứng, chỉ mong cho mau cho chóng để đến nơi. Đến được rồi, lại cứ hờn giận, nổi nóng, và quậy phá. Cuộc sống bon chen nhiều, mà thoải mái thư giãn, vui hưởng cứ chậm chạp đến rất thưa. Hết thức khuya làm cố, rồi dậy sớm đến mệt nhoài. Đọc sách thì ít, nhưng hay xem phim ảnh - truyền hình, cả những vụn phim trên màn ảnh vi tính. Và, cầu nguyện suy gẫm, rất ít khi.

Có người chỉ cầu và mong nhân rộng tài sản, đất đai sở hữu cho thật nhiều, nhưng giá trị con người bản thân cứ là giảm sút. Nói thì nhiều. Yêu thương ít đi. Ghét ghen, tranh chấp ngày càng nhiều thêm.

Người người vẫn cầu mong học được thật nhiều. Học kế sinh nhai, cải thiện cuộc sống. Học cách kéo dài đời người. Thậm chí còn tìm thêm đất sống trên hoả tinh/nguyệt cầu,nữa. Nhưng vẫn thấy khó khăn khi chỉ cần băng qua con lộ nhỏ để gặp hàng xóm - láng giềng, mà chuyện trò hoặc giúp đỡ. Ta chinh phục được cả không gian địa cầu, nhưng chưa thuyết phục nổi chính không gian nhỏ bé bên trong lòng mình. Hoàn thành nhiều việc to lớn, nhưng vẫn chưa làm đẹp nhân tâm. Có cố gắng làm sạch sẽ không gian địa cầu để sống dai sống thọ, nhưng lại hay ô nhiễm linh hồn. Chinh phục được nguyên tử/hạt nhân, nhưng chưa triệt hạ được thành kiến, và kỳ thị.

Ta viết cho đời thật nhiều, nhưng học hỏi từ người lại quá ít. Hoạch định nhiều dự án, nhưng hoàn thành lại ít oi. Ta học cách gia tăng vận tốc, cứ lăn xả vào mọi chuyện, nhưng chưa học cách chờ mong. Lập thật nhiều văn bản máy tính đa năng đa dụng, lưu trữ được thật nhiều thông tin/dữ kiện, sản xuất quá nhiều sao bản, nhưng giao lưu/trao đổi trong hiền hoà, ngày càng ít thấy…

Và, danh hài George Carlin đi đến đề nghị:

“Hãy nhớ để thì giờ mà gần gũi người mình thương mến. Bởi, người ấy sẽ không còn gần gũi được bao lâu. Hãy nói lời hiền hoà với những người tìm đến với ta. Tìm đến trong tâm tình lo sợ, hoảng hốt. Vì, người hèn kém/bé nhỏ kia sẽ lớn dần. Và, họ sẽ xa vời đời mình, một ngày không xa.

Hãy nhớ mà ôm chặt vòng tay hiền ấm với người ở cạnh bên mình, vì đó là cách thức hay nhất để cầu được ước thấy, chẳng tốn đến một xu. Cũng hãy nói lời yêu đương với người phối ngẫu thân thương/bè bạn. Nhưng, lời nói phải đượm ý nghĩa đích thật. Hãy ôm hôn người mình thương mến cho thật nhiều. Vì, việc ấy sẽ gắn hàn niềm đau và nỗi nhớ, nếu phát xuất từ phần thâm sâu con người mình.

Hãy cầm giữ mà trân trọng giây phút gần gũi người thân yêu, vì một ngày rất gần, người mình thân thương sẽ không còn đó, để được yêu. Và, cũng hãy bỏ thì giờ để ra mà yêu thương, cho trọn. Hãy tìm giờ mà san sẻ, chuyện trò cùng người thân. San sẻ các tư tưởng cùng tâm tình hiếm quý, nơi tâm tưởng.

Cầu và mong là chuyện cần thiết, nhưng cũng nên ghi nhớ: cuộc đời của ta không đếm bằng hơi thở ta thường hít; mà, bằng khoảnh khắc rất ít oi khi hơi thở dần dà bị lấy đi.

Quả thật rất đúng, là như thế. Nhưng đúng hơn, phải nói: đời người nếu cần hai chữ cầu – mong, có lẽ cũng nên liên tưởng đến chuyện “mong” và “cầu”, mà bậc đàn anh/trưởng thượng vẫn đề cập. Về chữ “cầu”, đàn anh/trưởng thượng là cố giáo sư kinh thánh Nguyễn Thế Thuấn đã trích dẫn lời Kinh trong Tin Mừng thánh Mátthêu, từng ghi:

“Cầu nguyện,

thì các ngươi chớ lải nhải

như người ngoại…”

(Mt 6: 7)

Và, đàn anh/trưởng thượng đã chú giải:

“Ngay việc cầu nguyện, cũng có thể biến thành một việc phô trương. Kiểu phô trương trong hội đường (Lc 18: 11), hoặc ngoài đường xá… Còn, “môn đồ nguyện cầu, thì hãy tìm nơi kín ẩn” (Mt 6: 6), ý nói: liên lạc giữa Thiên Chúa và người ta thực hiện trong thinh lặng, âm thầm, loại hẳn đi những gì là phô trương, hư danh -cho dẫu là nêu gương.”

(Lm Nguyễn Thế Thuấn CssR, Sách thánh và mặc khải cứu rỗi, giáo án nội bộ tr.99)

Còn về “mong” hay “đợi, đàn anh/trưởng thượng khác, cũng lên tiếng:

“Đợi chờ là tưởng niệm niềm trông mong Đấng Cứu Thế ngày xưa đánh dấu tất cả lịch sử các tổ phụ và Israel, dân Chúa. Đợi chờ, cũng là nỗ lực để làm mới, tăng lên lòng khao khát của chính chúng ta hôm nay đối với Chúa Kitô đang đến trong Hội thánh nhờ các bí tích hay qua khuôn mặt tha nhân.”

(Gs Nguyễn Ngọc Lan, Chủ Nhật Hồng Giữa Mùa Tím, Cơ sở Hy vọng 2002, tr. 7)

Xem như thế, có “cầu” và “mong” nhiều đi chăng nữa, ta vẫn cứ thật tình mà vui sống. Sống cho trung thực. Sống tươi vui, như chỉ còn sống một ngày hôm nay nữa mà thôi. Vì, rất nhiều điều ta mong và cầu, vẫn có sẵn ở nơi ta. Vấn đề chỉ là ít/nhiều, nhanh/chậm tuỳ nhận định của mỗi người. Tuỳ niềm tin của ta. Tin rằng, mình đã có tất cả mọi thứ mình ao ước. Ở đây. Và bây giờ. Thôi nhé em.

Trần Ngọc Mười Hai

Cũng có lúc

rất cầu và rất mong.

Nhưng không nhiều.

No comments: