Saturday 17 February 2018

“Người ơi một mai nếu tôi đi rồi”

Chuyện phiếm đọc trong tuần thứ 1 Mùa Chay năm B 18-02-2018

“Người ơi một mai nếu tôi đi rồi”
Thì nghìn lần thương cũng thế mà thôi
Tình em và tôi dẫu chưa đẹp đôi
Hãy quên những chiều mưa rơi
Giấc mơ nhớ đến tôi.”
(Minh Kỳ & Hoài Linh – Nếu Một Mai Anh Biệt Kinh Kỳ)

(Thư Do thái 7: 11-12/Cor 7: 32-35)

Đành rằng, khi viết những lời như thế, nghệ-sĩ nhà mình chỉ muốn diễn tả tâm-trạng người đi kẻ ở thời chinh chiến, mà thôi. Nhưng, giả như bạn và tôi, nay ta lại hát cho nhau nghe những lời tỉ tê này, ê ẩm này, hẳn ta lại sẽ nói lên những điều ít khi thấy.

Thật ra thì, bần đạo bầy tôi đây chẳng muốn lê thê nhiều điều khó nói cho bằng chỉ nhân cơ hội viết chuyện phiếm, những muốn lai rai nói dài dài về nhiều thứ/nhiều sự trong Đạo/ngoài đời, thôi. Vậy thì, xin hỏi: nhiều thứ và nhiều sự ấy là những gì mà ghê thế. Thì đây, xin thưa cùng bầu bạn như sau:

Số là, mới đây bần đạo bầy tôi nhận được bài viết trên báo Úc có những điều cần chuyển đến chư vị đồng bào như một “chứng-cứ” bảo rằng tôi đây vẫn còn sống. Vì vẫn sống, nên vẫn phải ỏ-ê/lê-thê với bạn bè, như mọi lần trong đời mình.

Tuy thế, trước khi đi thẳng vào vấn-đề để mạn bàn xin phép dẫn bạn và đưa tôi đi vào câu chuyện kể về “Đời người” có những nhận-xét cũng chí-lý, như sau:

Con cáo phát hiện một chuồng gà, nhưng con cáo đó vì quá mập nên không thể chui lọt qua hàng rào để ăn gà. Thế là nó nhịn đói suốt ba ngày, cuối cùng đã vào được

Tuy nhiên, sau khi ăn no nê rồi, chiếc bụng phình to nên lại không ra được nữa, đành phải bắt đầu nhịn đói lại ba ngày mới ra được. Cuối cùng nó xót xa than thở rằng, bản thân mình ngoài nhất thời sướng miệng ra, trên cơ bản hoàn toàn là phí công vô ích.

Đời người không phải cũng như vậy sao. Đến trần truồng mà ra đi cũng trần truồng. Không ai có thể mang theo tài sản và danh vọng mà mình đã vất vả kinh doanh một đời để theo cùng.

Dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được tuổi trẻ;
Dùng mạng sống để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được mạng sống;
Dùng hạnh phúc để đổi lấy tiền, nhưng tiền lại không mua lại được hạnh phúc;
Dùng thời gian để kiếm tiền, nhưng tiền lại không mua lại được thời gian.
Cho dù dùng cả cuộc đời để có được tất cả tiền bạc của cả thế giới, nhưng tiền bạc của cả thế giới cũng không mua lại được cuộc đời của bạn.

Bởi thế nên, những lúc cần làm việc thì hãy làm việc, những lúc nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi, vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân quý tất cả những gì mà mình có được, hãy yêu thương những người mà bạn yêu thương, vui vẻ mà sống trọn từng ngày.

Sống một ngày vui vẻ là sống một ngày,
Sống một ngày không vui vẻ cũng là sống một ngày……
Vậy tại sao ta lại không trân quý hết thảy, vui vẻ mà sống trọn một ngày chứ!” (ST sưu tầm)

Cứ sự thường, thì: cuộc đời người là như thế. Nhưng, lời hát ỉ-ôi/đưa tiễn ở đây, có thể, lại cũng là lời của chư vị nào đó thốt ra trước khi lên đường chọn cuộc sống có hơi khác. Sống độc-thân một mình, không chung-chạ với người khác phái, như câu hỏi/đáp giữa các bậc vị vọng, như sau:

“Thưa Cha,
Một trong các khuyến-cáo hoặc đề-xuất của Uỷ ban Hoàng-gia về phản-ứng đối với vụ/việc xâm-phạm tình dục với đám trẻ, là lề-luật buộc các linh-mục phải sống độc-thân, là việc tự-nguyện. Thế thì, đây có là điều kiện khiến Giáo-hội phải suy-tư nhiều để có thể áp-đặt trên mọi người, không? Xin Cha cho biết để bà con ta không còn thắc mắc những chuyện như thế nữa.

Cứ sự thường, khi có bổn-đạo gửi thư vấn-nạn về chuyện này/sự nọ, chí ít là chuyện “sống độc-thân đời linh-mục”, ắt hẳn đấng bậc nhà Đạo cũng sẽ điều-nghiên đôi ba phút rồi lấy giấy bút trả lời/trả vốn cho rộng đường dư luận. Và hôm nay, Đức thày nhà mình đã viết xuống câu giải đáp như sau:

“Tôi muốn đưa ra đây, 3 điểm cốt-yếu để trả lời cho câu hỏi của anh/chị.
Thứ nhất, thực ra đời độc-thân linh-mục luôn là việc tự-nguyện. Thành thử, câu anh/chị hỏi có thể khiến nhiều người nhíu lông mày tự bảo: Ấy chết! Có chuyện gì ghê gớm thế?

Nếu bảo rằng, chuyện sống đời độc-thân linh-mục là việc tự-nguyện, có nghĩa là: khi ứng-viên chọn sống đời linh-mục, ắt hẳn các vị này đều biết là: cuộc sống ấy luôn đòi hỏi mình phải sống độc-thân/ở vậy, tức: điều đó có nghĩa là mình đã tự chọn cuộc sống rất như thế, chứ chẳng có ai bắt buộc mình phải làm thế, hết.

Giả như ai đó chọn tuân theo tiếng gọi của Chúa để trở-thành linh-mục, thì người ấy dư biết là mình đang bước vào cuộc sống “ở vậy”. Và anh đã có tự-do mặc lấy cho mình tình-trạng đơn-độc, cũng tựa hồ như người chọn cuộc sống lứa đôi đã tự buộc mình phải thuỷ-chung với người phối-ngẫu, như đã thề hứa.

Dạo trước, tôi cũng từng viết trên tuần báo này một số bài viết có tính cách giải-đáp thắc-mắc được ban biên-tập gom gộp lại rồi in thành sách giải-đáp, trong cuốn số 3 trang 377, tôi từng khẳng định, là: ở thế-kỷ đầu đời, khi ấy các linh-mục được phép có gia-đình lại được ăn/ở với người nữ vợ mình, thì cả vào lúc ấy, các ngài cũng đã tình-nguyên kiêng cữ không ăn nằm với người phối ngẫu, suốt đời mình. Mãi về sau, đặc-biệt: kể từ ngày Giáo-hội mở ra Công Đồng Tri-đen-ti-nô hồi thế-kỷ thứ 16, các đấng bậc nhà mình mới thôi không lập gia-đình với ai, hết. Lúc ấy, ơn gọi độc-thân linh-mục đã nở rộ và người ta thấy nhiều chàng trai thế-hệ cứ là liên-tu ứng-đáp lời gọi, một cách thoải mái.

Nay, có hơn 100 ngàn chủng-sinh trên thế-giới đang chuẩn-bị chịu chức linh-mục theo nghi-thức La-Mã. Và, các vị đều tự chọn cho mình cuộc sống độc-thân, không lấy vợ. So với số linh-mục hiện-hành trên toàn thế-giới, thì cứ 4 vị thực-thi chức linh-mục hiện-hành lại có 1 chủng-sinh chuẩn-bị chấp-nhận đời sống đơn-độc, tự-nguyện, tức: một tỷ-lệ không nhỏ dự báo tương lai ngày một sáng-chói.

Hai nữa là, đời sống độc-thân linh-mục là chuyện tự mình định ra một thứ kỷ-luật cho mình, chứ không phải là giáo-lý/tín-điều nào hết. Và, với tư-cách là giới có thẩm-quyền thì: Giáo-hội có thể thay-đổi thể-chế này vào bất cứ lúc nào các ngài thấy thuận-lợi; tuy nhiên, tương-lai gần, ta chưa thấy dấu-hiệu nào cho biết các ngài sẽ làm như thế.

Như mọi người đều biết, Giáo-hội Đông Phương cũng cho phép linh-mục được lập gia-đình đấy, và có nhiều linh-mục theo nghi-thức La tinh cũng có gia-đình như Giáo hội Đông Phương hoặc Anh Giáo, hoặc các vị thuyên-chuyển từ các Giáo phái Thệ Phản qua Công giáo đấy, nhưng rõ ràng ra, tự thâm tâm, các đấng chủ quản Giáo hội hiện không thấy có gì mù mờ về chuyện duy-trì tình-trạng độc-thân linh-mục như ta thấy xảy ra trong nhiều thế-kỷ. Riêng, Thượng Hội-đồng Giám mục họp toàn-thể năm 1990 về đào-tạo linh-mục, cũng có nói:

“Thượng Hội-Đồng Giám mục không muốn tạo nghi-ngờ cho bất cứ ai về việc Giáo-hội La Mã cương-quyết duy-trì luật buộc các ứng-viên linh mục phải tự do và mãi mãi chọn đời sống độc-thân. (X. Đề-cương 11 trong Hiến-chế “Pastores dabo vobis” do Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô đệ Nhị chủ-trương, ở ghi chú số 29).

Cũng nên nhớ, các Giám mục hôm ấy nói rất rõ chuyện “đời sống độc thân phải là việc tự chọn.”
Và, các nghị-sự trong Thượng Hội Đồng Giám mục hôm ấy, còn cho biết là: các ngài muốn coi việc sống độc-thân linh-mục được trình-bày như “món quà quí-báu do Chúa ban tặng Giáo-hội; và coi đây là dấu-hiệu của Vương Quốc không thuộc về thế-gian, mà là dấu-chứng tình Chúa thương-yêu thế-gian, đồng thời là dấu-chỉ tình-thương không san-sẻ của linh-mục đối với Chúa và với dân con Ngài, cuối cùng thì: đời độc-thân được coi là điểm nhấn khiến đời sống linh-mục được phong-phú-hoá, một cách tích-cực.” (sđd)

Cũng nên ghi trong đầu một điều là: Úc Đại Lợi chỉ là một phần-tử nhỏ của Giáo-hội toàn-cầu với 5 triệu rưởi người Công-giáo so với số tổng cộng là 1 tỷ 3 trăm triệu tín-hữu trên toàn thế-giới.

Giáo-hội ta nhất quyết sẽ không mảy may thay-đổi cả một truyền-thống từng trụ suốt từ đầu; và, sẽ không kể gì lời đề-nghị nhỏ của Uỷ-ban Hoàng-gia be bé từ một đất nước không mấy lớn ở Nam Bán Cầu.

Thứ ba, theo thiển ý, cũng không nên hiểu rằng: việc cho phép linh-mục Công-giáo được lập gia-đình là câu trả lời phải lẽ hầu ứng-đáp sự/việc hàng giáo sĩ xâm-phạm tình-dục con trẻ ở đâu đó. Kiến-thức thông-thường cho ta biết: phần lớn các vụ xâm-phạm tình dục trẻ con lại cũng do thành-viên hoặc bạn bè của nạn-nhân trong gia-đình phạm phải; có thể là người cha ruột, cha ghẻ, chú, bác, cậu hoặc anh, em, cháu hoặc bạn bè của gia đình phần lớn không hoặc chưa có vợ.

Đây là phát-giác của Tài-liệu Nghiên-cứu/Khảo-sát về chuyện an-toàn riêng-tư gọi là Personal Safety Survey tổ-chức vào năm 2005 do Phòng Thống-kê Úc thiết-lập. Bản Khảo-sát này cho thấy là: người được hỏi trong lần khảo sát này là những người từng trải-nghiệm chuyện xâm-phạm tình-dục vào trước độ tuổi 15, 13,5% số người được định-danh nói rằng sự việc nói trên xuất tự cha ruột hoặc bố ghẻ vi-phạm, 30.2% do thủ-phạm là người thân/quen phái nam, 16.9% do bạn-bè trong gia-đình, 15.6% do quen biết hoặc hàng xóm/láng giềng, và 15.3% do người nào đó mà gia đình từng biết đến.

Giải-pháp đích-thực cho vấn-đề này (đã được áp-đặt cho mọi chủng-sinh của ta) là việc thanh-lọc các ứng-viên đi tu làm linh-mục trước khi những người này bước vào chủng-viện, cốt gạt bỏ các nam-nhân nào có định-hướng hoặc toan-tính tình-dục khiến họ dễ dấn thân vào những vụ xâm-phạm tình-dục tương-tự.

Nay, ta hãy cùng nhau nguyện-cầu Chúa ban phát ân-huệ để rồi các biện-pháp phòng ngừa ấy có kết-quả mỹ-mãn.  Thật sự thì, cho linh-mục được phép lập gia-đình không là giải-đáp thoả-đáng, đâu. (X. Lm John Flader, Clearing up the confusion about clerical celibacy, The Catholic Weekly 07/01/2018 tr. 15)      
    
Hệt như thánh Phaolô có ghi ở bức thư gửi cộng-đoàn Corinthô có những lời như sau:

Tôi muốn anh chị em không phải bận tâm lo lắng điều gì. Đàn ông không có vợ thì chuyên lo việc Chúa: họ tìm cách làm đẹp lòng Người. Còn người có vợ thì lo lắng việc đời: họ tìm cách làm đẹp lòng vợ, thế là họ bị chia đôi. Cũng vậy, đàn bà không có chồng và người trinh nữ thì chuyên lo việc Chúa, để thuộc trọn về Người cả hồn lẫn xác. Còn người có chồng thì lo lắng việc đời: họ tìm cách làm đẹp lòng chồng.

Tôi nói thế là để mong tìm ích lợi cho anh chị em, tôi không có ý gài bẫy anh chị em đâu, nhưng chỉ muốn đề nghị với anh chị em một điều tốt, để anh chị em được gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co.” (1Cor 7: 32-35)


Thế đấy, là chuyện của người đi Đạo sống trong đời. Còn đây, lại là chuyện phiếm riêng-tây về cái-gọi-là “Ngân Hàng thời-gian” cũng do bạn ST sưu tầm:

“Có một ngân hàng, mỗi buổi sáng, cung cấp vào tài khoản của bạn 86.400 USD.

Số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác.
Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày.

Bạn sẽ phải làm gì ?Sử dụng hết số tiền đó, dĩ nhiên!
Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như vậy. Tên ngân hàng là THỜI GIAN.
Mỗi buổi sáng, ngân hàng này cung cấp cho bạn 86.400 giây.

Vào mỗi buổi tối, ngân hàng sẽ xóa bỏ, coi như bạn mất, thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt.

Ngân hàng không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản.
Cũng không cho phép bạn bội chi.

Mỗi ngày, ngân hàng lại mở một tài khoản mới cho bạn.
Mỗi tối nó lại hủy hết những gì còn lại trong ngày.
Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày, người bị mất chính là bạn.
Không có chuyện quay lại ngày hôm qua.

Không có chuyện tiêu trước cho “ngày mai”.
Bạn phải sống bằng những gì bạn có trong tài khoản ngày hôm nay.
Hãy đầu tư vào đấy bằng cách nào đó, để bạn có thể nhận được nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và thành công nhất!
Đồng hồ vẫn đang chạy.

Hãy cố thực hiện thật nhiều trong ngày hôm nay.
Để biết được giá trị của MỘT NĂM, hãy hỏi một học sinh bị ở lại một lớp.
Để biết được giá trị của MỘT THÁNG, hãy hỏi một người mẹ sinh con thiếu tháng.
Để biết được giá trị của MỘT TUẦN, hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.
Để biết được giá trị của MỘT GIỜ, hãy hỏi những người yêu nhau đang mong chờ được gặp nhau.
Để biết được giá trị của MỘT PHÚT, hãy hỏi một người bị lỡ chuyến tàu.
Để biết được giá trị của MỘT GIÂY, hãy hỏi một người vừa thoát khỏi một tai nạn.
Để biết được giá trị của MỘT PHẦN NGÀN GIÂY, hãy hỏi người vừa nhận được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic.Hãy quý trọng từng giây phút mà bạn có!

Và hãy nên quý thời gian hơn nữa. Bởi vì bạn đang chia sẻ thời gian đó với ai đấy thật đặc biệt đối với bạn, đủ đặc biệt để có thể chia sẻ thời gian của bạn.

Và hãy nhớ rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả.
Ngày hôm qua dã là lịch sử. Ngày mai là một bí ẩn.
Hôm nay là quà tặng. Cũng vì vậy mà nó được gọi là PRESENT!
(có nghĩa là HIỆN TẠI, mà cũng có nghĩa là QUÀ TẶNG ).
 Bạn bè thật sự là một loại nữ trang quý hiếm.
Họ khiến bạn mĩm cười và khuyến khích bạn thành công.
Họ lắng nghe bạn, họ chia sẻ với bạn những lời khen tặng,
và họ luôn muốn mở trái tim ra với chúng ta.
Hãy gởi những lời này đến với ai mà bạn xem như BẠN MÌNH,
Và nếu những dòng này lại trở về với bạn, bạn ắt biết rằng bạn đang có một vòng tròn bạn hữu. (Sưu tầm)

Những giòng chảy ở trên, dù chỉ là lời lẽ do nghiên-cứu-gia Sưu Tầm kể lại đề thấy rằng: mình cũng nghĩ-suy lung lắm, nhưng thực-tế cuộc đời người vẫn còn nhiều chuyện để ta “Phiếm”, cả trong Đạo lẫn ngoài đời.

Chuyện Phiếm trong Đạo hôm nay, lại cũng có giòng chảy đầy những chữ mang trọn nguồn tư-tưởng không dễ tiêu hoá hoặc nuốt chửng, nhưng đòi nhiều thời gian để ta suy và nghĩ. Suy đi và nghĩ lại, rồi sẽ thấy mọi sự cũng “có cái lý của nó”, rất đương-nhiên.

Vậy, mời bạn và tôi, ta thử để mắt xem “cái lý” ấy nó ly-kỳ ra sao? Đến độ nào? Và, ta hãy cứ suy và nghĩ về cái-gọi-là 7 điều đúc-kết về đời người” như sau:

1. Đời người
Chọn đúng thầy dạy, trí tuệ một đời; chọn đúng nửa kia, hạnh phúc một đời; chọn đúng môi trường; vui vẻ một đời; chọn đúng bạn bè, ngọt ngào một đời; chọn đúng sự nghiệp, thành công một đời.

2. Những cái nhất của con người
Sức khỏe là món quà quý nhất; biết đủ là giàu có nhất; lương thiện là phẩm chất tốt nhất; quan tâm là lời hỏi thăm chân thành nhất; lo lắng là nỗi nhớ nhung vô tư nhất; chúc phúc là ngôn từ đẹp đẽ nhất!

3. Đường và cây
Vợ/ chồng là đường, bạn bè là cây. Đời người chỉ có một con đường, trên con đường đó có nhiều cây; lúc có tiền chớ quên đường, khi hết tiền, hãy dựa vào cây; lúc vui vẻ chớ lạc đường, khi nghỉ ngơi hãy chăm sóc, tưới tắm cho cây.

4. Làm thế nào để hưởng thụ cuộc sống
Đời người rất ngắn, tại sao không dùng thái độ tích cực để đối diện với mọi vui buồn của cuộc sống? Bạn bè, nên thường xuyên giữ liên lạc, đừng quá quan tâm đến chi phí cho một cuộc gọi là bao nhiêu, rảnh rỗi gửi một tin nhắn hỏi thăm nhau, bạn sẽ tìm thấy những niềm vui nhỏ len lỏi vào cuộc sống mỗi ngày.

5. Hạnh phúc
Đời người có nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc, nghĩ thông sẽ biết đủ. Những lúc cơ hàn đói khổ, có một bữa no đã là hạnh phúc. Lúc làm việc vất vả, được nghỉ ngơi đã là hạnh phúc. Lúc cô đơn một mình, có bạn cũng đã là hạnh phúc. Phúc, lộc xuất phát từ cái tâm, lòng luôn chính trực thẳng ngay, sẽ có phúc lớn!

6. Bình an là được
Tiền nhiều hay ít, thường xuyên có là được; người xấu hay đẹp, nhìn thuận mắt là được. Người già hay trẻ, khỏe mạnh là được; nhà giàu hay nghèo, vui vẻ là được. Ai đúng ai sai, hiểu nhau là được. Sống một đời người, bình an là được.

7. Biết sống
Đừng để quá mệt mới nghỉ, quá đói mới ăn. Đã thích thứ gì, hãy cứ mua, không cần cân nhắc đắt rẻ; Có thời gian hãy hẹn những người bạn thân thiết trò chuyện, ăn uống, vừa để gắn kết tình bạn, vừa để làm mới bản thân. Biết kiếm tiền cũng cần phải biết tiêu tiền, có như thế cuộc sống mới thú vị, nhiều màu sắc.”  (Nguồn: http://sohanews.sohacdn.com/zoom/640_400/2017)

Đọc những giòng ở trên xong, hẳn bạn và tôi, ta cũng “tâm đắc đầy mình” để rồi đưa chuyện “đời người” vào đời mình, cũng nhanh chóng thôi. Và rồi cứ thế, ta hát tiếp những câu sau để kết thúc câu chuyện phiếm lai rai, đường dài, mà rằng:  

“Mình vui được sao nếu chưa thanh bình
Từng đoàn trai đi viết sử xanh
Thì gian nhà xinh vắng vắng đi mình anh
cũng thôi chớ buồn em nhé
tiễn đưa nhớ ngày đăng trình.

Tám hướng bốn phương trời mây
thôi nhé anh đi từ đây
Kỷ niệm nào không có vui hay buồn
chiều nào không có hoàng hôn
tình nào hơn nước non.

Rồi đây một mai lối xưa tôi về
Kể chuyện buồn vui hai đứa mình nghe
Một gian nhà tranh giấc mơ đềm êm
lắng nghe tiếng nhịp con tim
hai người gọi chung một tên”...


Trần Ngọc Mười Hai
Cũng hạ quyết tâm
Sẽ làm thế.

No comments: